Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 163
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:10:05
Lượt xem: 42
. . .
“Mẹ ơi, ngày mai mẹ vẫn phải về trấn Đại Danh ạ?” Vẻ mặt của Tiểu Qua vô cùng không tình nguyện.
Khương Chi ngẩn người, cô nhìn thấy Tiểu Diệu chán nản và Tiểu Qua không vui, cô đột nhiên nhận ra mình là một người mẹ không đạt tiêu chuẩn, cô đi ra ngoài quá thường xuyên rồi.
Cô hơi nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Nếu như bác sĩ nói không cố vấn đề gì, ngày mai mẹ sẽ đưa các con về chung, có được không?”
“Thật sao?”
“Thật sao?”
Hai đứa bé đồng thanh hét lên, bọn nhỏ không thể nào che giấu được vẻ hưng phấn trên mặt.
Khương Chi bật cười, giọng nói của cô thoải mái hơn: “Đợi ngày mai thay thuốc, mẹ hỏi bác sĩ Lương xem thử Tiểu Diệu có thể ra ngoài được không, nếu như có thể, mẹ sẽ dẫn hai đứa đi chung, nếu như không được, hai đứa chỉ có thể ngoan ngoãn ở bệnh viện đợi mẹ về thôi, vậy có được không?”
Nghe vậy, Tiểu Diệu lại ủ rũ cúi đầu xuống.
Hôm nay cậu bé đã nghe Khương Chi nói, vết bỏng rất dễ nhiễm trùng, không thể ra ngoài.
Tiểu Qua cũng bĩu môi, cậu bé cũng không ôm hy vọng về chuyến đi ngày mai nữa.
Khương Chi bước đến xoa đầu hai đứa nhỏ, trêu ghẹo nói: “Hai đứa vẫn còn chưa chán trấn Đại Danh à? Đợi sau này mẹ đi Thượng Hải, Hồng Kông, hai đứa đòi đi thì còn tạm được.”
Hai cậu bé đều không lên tiếng, hoàn toàn không có sức sống.
Khương Chi cười một tiếng, cô đi đến chỗ cái cặp bên cạnh giường rồi tìm kiếm trong đó, làm bộ lấy ra hai chiếc xe hơi dùng dây cót, khi cô mang ra thì hai cậu bé trợn tròn mắt.
Ở thập niên tám mươi, những hạng mục giải trí quá ít rồi, hầu hết đồ chơi trẻ em đều được làm thủ công.
Tiểu Qua ngạc nhiên vui mừng la lên: “Là xe hơi!”
Khương Chi khẽ cười, nói: “Nếu như hai đứa có đồ chơi rồi thì không giận nữa nhé, hai đứa thi đấu với nhau xem thử xe hơi của ai chạy nhanh hơn đi.”
Cảm xúc của đứa nhỏ, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh.
Hai cậu bé nhanh chóng quên đi chuyện ngày mai mình muốn đến trấn Đại Danh, liền nửa ngồi xổm trên mặt đất thi đấu.
Hôm sau.
Khương Chi dẫn Tiểu Diệu và Tiểu Qua đi thay thuốc, bác sĩ xé bỏ lớp băng gạc, mép vết thương của Tiểu Diệu đã có dấu hiệu lành lại, nhìn cũng không đáng sợ như lần đầu tiên thay thuốc nữa.
“Chắc sẽ không để lại sẹo phải không?” Khương Chi nhìn về phía bác sĩ Lương, cô dò hỏi.
Bác sĩ Lương lại bôi thuốc và băng bó cho Tiểu Diệu, ông ấy lắc đầu nói: “Chuyện này khó nói lắm, còn phải xem thử đứa nhỏ có chất dễ bị sẹo hay không nữa, có vài người sau khi hồi phục thì rất tốt, sau khi về thì mỗi ngày bôi thuốc ba lần nhé.”
Khương Chi cau mày gật đầu một cái, sắc mặt hơi nặng nề.
“Đúng rồi, bác sĩ Lương, hôm nay tôi định về quê một chuyến, tối nay sẽ trở lại, tôi có thể dẫn Tiểu Diệu theo được hay không?”
Bác sĩ Lương lại nhíu mày, sau đó quay đầu nhìn vào ánh mắt mong đợi của Tiểu Diệu, ông ấy khẽ cười rồi nói: “Từ lúc nhập viện đến giờ Tiểu Diệu chưa hề phát sốt, bây giờ còn có thể xuống đất hoạt động, cũng xem như là hồi phục không tệ đâu, muốn ra ngoài cũng được, nhưng mà không thể để cậu bé quá mệt nhọc.”
Khương Chi thở phào nhẹ nhõm.
DTV
Tiểu Qua lập tức nhảy cao ba thước trên mặt đất, cậu bé vui mừng hét lên: “Yeah! Con có thể về chung với anh ba rồi!”
Tiểu Diệu cũng cười tỏa sáng, khóe miệng mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Khi Khương Chi dẫn hai đứa nhỏ trở lại phòng bệnh, Phó Đông Thăng đang đợi ở cửa.
Ông ấy nhìn thấy ba mẹ con từ xa, nghênh đón nói: “Ôi, đi bôi thuốc lần nữa đó à? Vết thương không sao đó chứ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-163.html.]
Khương Chi lắc đầu, nói: “Không sao, nhưng mà hôm nay tôi định dẫn bọn nhỏ về trấn Đại Danh luôn, cho nên phải thuê một chiếc xe taxi.”
Trên xe bus quá nhiều người, không khí không được lưu thông nên không thích hợp với Tiểu Diệu, hơn nữa đường xá xa xôi, nếu như mệt mỏi cũng không có chỗ nghỉ ngơi, thuê một chiếc xe taxi mặc dù đắt một chút, nhưng mà đứa nhỏ có thể thoải mái hơn rất nhiều, cô vẫn sẵn sàng bỏ ra số tiền này.
Phó Đông Thăng cũng không nói gì, chỉ nói: “ Được!”
Động lực hành động của mọi người đều rất mạnh, Khương Chi xếp đồ rồi cầm cặp và giấy chứng nhận theo, bọn họ vừa rời khỏi bệnh viện liền gọi một chiếc xe taxi, thuê xe nguyên ngày tốn năm mươi đồng, có thể chờ bọn họ làm xong chuyện, buổi tối lại chở bọn họ về lại đây.
Năm mươi đồng, Phó Đông Thăng âm thầm chặc lưỡi, nhưng Khương Chi lại rất sảng khoái đồng ý.
Đây lần đầu tiên Tiểu Diệu và Tiểu Qua ngồi xe hơi, hai cậu bé vô cùng phấn khích trên cả đường đi.
Tài xế taxi là một người nói nhiều, anh ấy trò chuyện sôi nổi với Phó Đông Thăng ngồi ở ghế phụ: “Đồng chí, hai người cũng là người ở trấn Đại Danh à? Đến huyện Thấm khám bệnh đúng không?”
Phó Đông Thăng cười nói: “Đúng vậy, còn bác tài thì sao? Cậu là người ở huyện Thấm à?”
“Ha hả, tôi là người dân bản địa của huyện Thấm.” Nói đến lời này, bác tài rõ ràng rất kiêu ngạo, anh ấy là người thành phố, còn là một trong số rất ít người thành phố có thể lái xe hơi trong thành phố nữa, mặc dù chiếc xe này không phải là của anh ấy, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến chuyện anh ấy tự hào.
Trên đường, Khương Chi sợ Tiểu Diệu mệt mỏi, cô vẫn luôn ôm cậu bé.
Tiểu Qua hoàn toàn không cảm thấy ghen tị, khi cậu bé mệt mỏi thì ngoan ngoãn tựa vào người Khương Chi mà ngủ.
Khi bọn họ sắp vào trấn Đại Ninh, một chiếc xe bus chở đầy khách đang chầm chậm chạy đến từ chỗ đằng xa.
Khi hai chiếc xe đi ngang qua nhau, ánh mắt của Khương Chi tình cờ bắt gặp ánh mắt của Trương Anh Tử trên xe bus.
Mới mấy ngày không gặp, Trương Anh Tử giống như đã hoàn toàn biến thành một người khác.
Khuôn mặt vẫn còn sự non nót của cô bé tràn đầy sự uể oải và cứng ngắc, đã hoàn toàn mất đi sức sống tràn đầy và sự quật cường khi Khương Chi gặp cô bé lần đầu, nhưng mà giây phút cô bé nhìn thấy Khương Chi, đôi mắt của cô bé vẫn ửng đỏ.
Trương Anh Tử dựa người vào cửa sổ xe, hai mắt đỏ bừng nhìn thẳng vào Khương Chi, cô bé kích động đến mức cả người run rẩy.
Ánh mắt của Khương Chi rất nhẹ, rất nhạt, nhạt đến nỗi không có bất cứ cảm xúc gì, giống như đang nhìn một người xa lạ.
Sau khi hai chiếc xe đi ngược chiều nhau, Trương Anh Tử đột nhiên không thể kìm chế được sự đau lòng mà khóc thành tiếng, Vương Ngọc Mẫn ngồi bên cạnh cô bé sợ đến mức sắc mặt thay đổi: “Anh Tử, sao vậy con? Đừng khóc, con đừng khóc nữa.”
Trương Anh Tử lắc đầu, cô bé dựa sát vào cửa sổ xe, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.
Khi cô bé trả lại bản vẽ thiết kế quần áo cho Khương Chi lúc, trong lòng cô bé cũng đã biết, ước mơ và tương lai cô bé từng có đã tan vỡ, cái gì mà xưởng may quần áo, cái gì mà buổi biểu diễn thời trang, đều đã cách cô bé rất xa rồi.
Cô bé vô cùng hối hận.
Trên xe hơi.
Khương Chi còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, thì Tiểu Diệu ngồi trong lòng cô đột nhiên khẽ khàng nói: “Là mấy người nhà chị hai.”
Cô thu hồi tầm mắt rồi nhìn về phía Tiểu Diệu, cậu bé đang ngước đầu nhìn cô, hơi thở của cậu bé hơi gấp gáp.
“Mẹ, mấy người nhà chị hai đi đâu vậy ạ?” Tiểu Diệu nhỏ cau mày, giọng có chút thấp.
“Đời người thường có gió mưa, mọi việc đều phải kiên cường, cho dù có chia tay thì chúng ta cũng sẽ gặp những người mới. Huống chi, không phải bên cạnh con còn có mẹ và Tiểu Qua hay sao? Đợi mẹ tìm được Cẩu Tử và Hổ Tử về, cả nhà chúng ta sẽ mãi ở bên cạnh nhau nhé.”
Giọng nói của Khương Chi rất nhẹ nhàng, cô đưa tay lên gõ nhẹ vào chóp mũi của Tiểu Diệu, thấp giọng an ủi cậu bé.
Người mà, luôn có chia ly.
Đây chính là bài học đầu tiên cô dạy cho Tiểu Diệu với tư cách một người mẹ.
Có lẽ vì được giọng nói nhẹ nhàng của cô xoa dịu nên tâm trạng chán nản ban đầu của Tiểu Diệu đã dịu đi một cách thần kỳ, cảm xúc của cậu bé cũng theo câu nói “Đến Trấn Đại Danh rồi” của tài xế mà trở nên vui mừng
...