Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 162
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:10:03
Lượt xem: 40
Khi Phó Đông Thăng nhắc đến chuyện này thì tinh thần căng thẳng vừa rồi của ông ấy không khỏi thả lỏng trở lại.
Ông ấy nói: “Đúng vậy, phố Tụ Hoa chính là nơi được thương nhân nước ngoài thuê để buôn bán, bây giờ đang buôn bán rất nhiều đồ dùng nước ngoài kỳ lạ và đắt đỏ, hoạt động buôn bán còn náo nhiệt hơn huyện Thấm ấy chứ, nhưng mà tiền thuê đắt hơn một chút.”
Nói xong, ông ấy lại bắt đầu phân tích chi tiết ưu điểm và khuyết điểm của hai địa chỉ đã chọn.
Ở ngõ Trúc Lan, trên đoạn đường và trong ngõ đều rất náo nhiệt, có thể tiếp xúc gần gũi với người dân thị trấn và dễ dàng hỏi thăm tin tức, có sân riêng để nhân viên có thể nghỉ ngơi và ăn uống, có mặt tiền sáng sủa và rộng thoáng, nếu thành lập nhà xuất bản ở đây thì không có vấn đề gì cả.
Điều quan trọng nhất là giá thuê rẻ, tiền thuê khởi điểm của năm đầu tiên là 240 đồng.
Về phần vị trí ở phố Tụ Hoa, bởi vì mới được doanh nhân nước ngoài tiếp quản, cho nên người thuê ở đó chủ yếu là doanh nhân nước ngoài, đồ vật buôn bán cũng là những thứ đến từ nước ngoài như que diêm, quần áo, vải dệt bằng máy, đồng hồ,.......
“Phố Tụ Hoa vừa mở cửa buôn bán, người dân lập tức nhiệt tình đổ xô vào tham quan, mua sắm, ngay cả người dân ở huyện Thấm cũng sẽ chạy đến phố Tụ Hoa để mua hàng ngoại.” Phó Đông Thăng cười khổ một tiếng, trong lòng cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Khương chi biết nhìn ông ấy một cái, cô có thể hiểu được tâm lý của ông ấy.
Trong thời đại này, các loại hàng ngoại thi nhau xuất hiện ở Trung Quốc, thu hút một lượng lớn nhóm người tiêu dùng, sự khen ngợi của công chúng đối với hàng ngoại đã đạt đến mức gần như điên cuồng, tạo thành một cảnh tượng ‘hàng ngoại’ hiếm có.
Tất nhiên, trong xã hội cũng có một số dư luận kêu gọi người dân Trung Quốc tẩy chay hàng ngoại.
Đột nhiên, Khương Chi cau mày, đôi mắt đen như mực lộ ra chút sắc bén.
Cô nhớ rõ vào những năm 1980, hình như xảy ra một sự kiện khiến tình trạng hệ thống kinh tế thị trường gần như bị sụp đổ, gây ra lạm phát, khiến hệ thống thị trường rơi vào tình trạng hỗn loạn, đằng sau những điều đó là do sự tác động có chủ ý từ các nước khác.
Nhưng chính xác xảy ra vào năm nào thì cô lại không nhớ.
Cô cũng không thể chắc chắn rằng vào những năm 1980 trong cuốn tiểu thuyết này, sẽ xảy ra những điều tương tự giống như ở kiếp trước của cô.
Phó Đông Thăng xua tay trước mặt Khương Chi, nói: “Tiểu Khương? Tiểu Khương?”
“Hửm?” Khương Chi ngước mắt nhìn về phía ông ấy.
“Tôi đang nói, tiền thuê ở phố Tụ Hoa rất cao, nhưng thời gian thuê cũng rất linh hoạt, thuê trước 3 tháng, tiền thuê hàng tháng là 50 đồng, cao hơn một nửa giá của ngõ Trúc Lan!” Sắc mặt của Phó Đông Thăng có chút khó coi, trong giọng nói tràn đầy sự chán ghét.
Phương Chi suy nghĩ một lát, nói: “Đợi khi nào có thời gian tôi sẽ trực tiếp đến xem 2 địa điểm đó.”
Phó Đông Thăng cũng gật đầu, do dự một lát rồi nói: “Vậy còn máy móc thì sao?”
Khương Chi cau mày suy nghĩ một lúc, sao nó nhìn về phía Phó Đông Thăng, “Đi Hồng Kông mua?”
Cô nghĩ ra rất nhiều cách, cách tiết kiệm duy nhất là lợi dụng việc ra nước ngoài mua hàng, sau đó mua hai máy in từ trong hệ thống, rồi âm thầm vận chuyển trở về trấn Đại Danh, làm như vậy mặc dù hơi tốn công sức, nhưng sẽ không gây nghi ngờ cho người khác.
“Hồng Kông?” Phó Đông Thăng kinh ngạc nói.
Sự thịnh vượng của Hồng Kông thì ai cũng biết, lúc này phần lớn máy móc của các nhà xuất bản trong nội địa đều được vận chuyển từ Hồng Kông hoặc từ nước ngoài về.
Ở thập niên tám mươi, ngành in ấn ở Hồng Kông vẫn tiếp tục phát triển ổn định, và đặc biệt được ca ngợi và biết đến với chất lượng cao.
“Nếu như phải đến Hồng Kông để mua máy móc thì sẽ tốn nhiều thời gian và công sức, sợ rằng chúng ta không thể nào thành lập được nhà xuất bản trong thời gian ngắn, hơn nữa, giá cả một cái máy in offset hai màu khoảng chừng năm ngàn đồng, còn máy bốn màu, thì cần tám ngàn, có thể in được trên cả hai mặt.”
“Nhà xuất bản của chúng tôi ở trấn Đại Danh, có hai máy in offset hai màu và một máy in bốn màu.”
Phó Đông Thăng biết Khương Chi cũng được coi như là người ngoài ngành, cho nên ông ấy cố ý kể lại từng chi tiết cho cô nghe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-162.html.]
Vào thời đại này, sự phát triển của công nghệ in offset đang ở thời kỳ đỉnh cao.
Khương Chi gật đầu, vẻ mặt cô giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
Trong cửa hàng hệ thống, giá máy in d.a.o động từ ba chục ngàn đến bảy chục ngàn đồng, nói như vậy, mua máy móc trong thực tế sẽ tiết kiệm chi phí hơn, bây giờ trong tay cô có vốn khởi nghiệp khoảng ba mươi ngàn đồng, việc mua hai máy in offset bốn màu cũng không khó.
Cô ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Còn máy đóng sách thì sao?”
“Máy đóng sách? Nếu trong tay chúng ta không có đủ kinh phí, thì có thể thuê người đóng sách bằng tay, đóng một quyển sách trả hai, ba hào là được.” Rõ ràng Phó Đông Sinh rất có kinh nghiệm, ông ấy nói như vậy.
Khương Chi gật đầu, trong lòng cô có tính toán.
DTV
Lúc này, Phó Đông Thăng nói: “Tiểu Khương, chuyện máy móc, thật ra tôi có một cách đó.”
“Ồ?”
Khương Chi hơi ngạc nhiên nhướng mày, cô nhìn về phía Phó Đông Thăng.
“Vẫn là phố Tụ Hoa đó, ban đầu khi doanh nhân nước ngoài chưa thuê con phố này, tôi có một người bạn cùng lớn lên từ nhỏ, cô ấy đã mở một toàn soạn báo nhỏ cho nên có một chiếc máy in offset bốn màu, nhà xuất bản chúng tôi cũng thường xuyên hợp tác với cô ấy.”
“Khoảng thời gian này cô ấy có hơi lo lắng, vốn là toà soạn báo nhỏ cho nên cũng chỉ đủ thể sống qua ngày và trả tiền lương cho nhân viên, bây giờ tiền thuê nhà lại tăng cao ngất ngưởng, cho nên cô ấy đang tính cho nhân viên nghỉ việc, đóng toà soạn báo, đồng thời bán lại máy móc với giá rẻ.”
Phó Đông Thăng vừa nói, còn không nhịn được xoa xoa tay, trên mặt cười rạng rỡ.
Ông ấy nói mấy lời này đương nhiên có tư tâm.
Người có khả năng mua được chiếc máy in này ở trấn Đại Danh không nhiều, cho dù người ta thật sự muốn mua, thì chắc chắn cũng sẽ chèn ép giá cả xuống mức thấp nhấp, dù sao thì tất cả mọi người đều biết chuyện của phố Tụ Hoa, cho nên người sốt ruột chính là Vân Tường.
Vân Tường, chính là bạn ông ấy.
Nhưng mà nếu như Khương Chi đồng ý mua lại, cô nể mặt mũi của ông ấy, chắc chắn sẽ không để Vân Tường chịu thiệt quá nhiều.
Khương Chi lẳng lặng nghe xong rồi liếc ông ấy một cái.
“Bạn ông định bán lại máy in với giá bao nhiêu?” Khương Chi nói với giọng nhàn nhạt.
Cô là doanh nhân chứ không phải nhà từ thiện, nếu người bán không đưa ra mức giá hợp lý thì cô cũng sẽ không làm đồ ngốc.
Phó Đông Thăng vội vàng nói: “Máy móc vẫn còn mới 70%, bán lại với giá bốn ngàn đồng. Chuyện quan trọng nhất là khi chúng ta mới thành lập nhà xuất bản, cũng không thể thiếu đội trưởng in ấn, Vân Tường và. . . Và chồng cô ấy, đều là những người có kinh nghiệm, nếu như cô thuê bọn họ đến làm, vậy thì cũng đỡ tốn công sức tuyển nhân viên mà.”
Đội trưởng in ấn, là người phụ trách toàn bộ quá trình in ấn, cũng được xem là nhân tài kỹ thuật.
Lúc Phó Đông Thăng nhắc đến mấy chữ “Chồng Vân Tường”, có một tia khác lạ thoán qua trong đôi mắt ông ấy, rất nhanh liền biến mất không thấy.
Khương Chi thấy Phó Đông Thăng tỏ vẻ nghiêm túc, cô cũng không có ý định qua loa lấy lệ ý, liền nói: “Được, ngày mai tôi cùng ông về trấn Đại Danh một chuyến, chuyện này phải nhanh chóng quyết định, tin tức về trấn Đại Danh sẽ được đăng trên trang nhất.”
“Được !” Phó Đông Thăng giải quyết được vấn đề khó khăn, ông ấy cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Hai người lại bàn bạc chuyện của nhà xuất bản một lúc, Phó Đông Thăng liền tạm biệt rời đi, ông ấy vẫn phải đến nhà khách ở lại một đêm.
. . .