Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 158
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:09:55
Lượt xem: 46
Cận Phong Sa thấy vậy thì muốn nói gì đó nhưng lúc này đã nghe Hổ Tử lên tiếng trước: “Cha có thể đợi thêm vài ngày nữa rồi kết hôn không? Chờ con thắng giải thi kéo co đã!”
Cận Phong Sa không nhịn được bật cười: “Kết hôn cũng đâu thể nào nói là làm ngay, bà của con ở quê nhà đã tìm một nữ đồng chí cho cha, hai ngày sau sẽ đến đây nhưng muốn kết hôn thì phải đợi thêm mấy tháng nữa.
Ngẫm nghĩ, Cận Phong Sa lại hỏi một câu: “Thi kéo co là khi nào?”
Hổ Tử vẫn nói: “Thứ tư ạ.”
Khương Chi đến cung tiêu xã mua một ít quà tặng, lúc cô quay lại bệnh viện thì Tiểu Diệu và Tiểu Qua đã ăn cơm trưa xong rồi.
“Dì Hoàng, đây là một số bánh trái, cháu tặng dì một phần, vất vả dì đã chăm sóc hai đứa bé mấy ngày vừa qua, một phần còn lại cháu muốn tặng cho dì Lâm, làm phiền dì mang về giúp cháu nhé!” Khương Chi đưa quà tặng cho dì Hoàng, khách sáo nói.
Nụ cười trên mặt dì Hoàng càng rõ ràng hơn nhưng bà ấy vẫn từ chối nói: “Ôi, khách sáo như vậy làm gì?”
“Việc nên làm ạ.” Khương Chi khẽ cười.
Trên đời này luôn luôn không thể thiếu đạo lý đối nhân xử thế.
Dì Hoàng mang theo hai túi quà tặng nặng trĩu rời khỏi bệnh viện, cũng coi như hoàn tất giao lại hai đứa bé.
Khương Chi đi lấy nước nóng mang về lau người cho hai đứa bé, sau đó mới để hai đứa nằm trên giường, kể chuyện cổ tích cho hai đứa nhỏ nghe và ngủ trưa.
Nhưng hai nhóc con không nghe nổi chuyện cổ tích, chỉ tập trung nhìn cô, chỉ sợ vừa chớp mắt một cái thì không thấy mẹ mình đâu nữa, trên gương mặt xinh đẹp đều là nụ cười thỏa mãn.
Khương Chi nhìn hai nhóc con, ngẫm nghĩ rồi thăm dò: “Tiểu Diệu, Tiểu Qua, nếu như, mẹ nói là nếu như, nếu như cha của các con trở về rồi, các con có vui không?”
Nghe vậy Tiểu Diệu không lên tiếng, nụ cười trên mặt thoáng rút đi.
Nhưng Tiểu Qua thì ngược lại, trên mật cậu bé cũng không có cảm xúc gì đặc biệt, chỉ nghi ngờ hỏi: “Cha sao? Chẳng phải cha không cần chúng ta nữa sao?”
Khương Chi khựng lại, sau đó trên mặt cũng không có gì thay đổi, cô giải thích: “Cho nên mẹ nói là nếu như, nếu có một ngày, cha của các con muốn đón các con đi, các con có đồng ý không?”
Giọng nói của Tiểu Diệu nhỏ lại nhưng rất gọn gàng, dứt khoát: “Không.”
Khương Chi hơi bất ngờ.
Tiểu Diệu là đứa bé rất ngoan ngoãn, cậu bé không cáu kỉnh cũng không có cảm giác tồn tại nhưng đây là lần đầu tiên Khương Chi nghe Tiểu Diệu nói chuyện bằng giọng kiên định như thế, mà lần trước cậu bé cũng nói không cần cha, đủ để thấy cậu bé rất bài xích nhân vật “người cha” này.
Tiểu Qua thì cau mày nhỏ, vò đầu bứt tai nói: “Vậy mẹ sẽ đi theo cha sao?”
Vừa dứt lời, cậu bé đã bổ sung thêm: “Nếu mẹ cũng không muốn đi theo cha thì con cũng không theo cha. Nếu mẹ, anh cả, anh hai và anh ba đều theo cha thì con cũng đi theo, người một nhà chúng ta sẽ sống chung với nhau.”
Khương Chi nhìn đôi mắt phượng chớp chớp của Tiểu Qua, cô hôn nhẹ một tiếng, nói: “Nếu cha của con là người có rất nhiều tiền, có thể để con ngồi trong xe hơi an toàn, mua bánh bao thịt ăn không hết, ngủ ngon trong một căn phòng lớn thơm tho, êm ái thì sao?”
“Hả?” Trên mặt Tiểu Qua lộ vẻ khó khăn.
Khương Chi bật cười, lòng dạ của mấy đứa bé rất đơn giản.
Đột nhiên, cô nghe thấy Tiểu Qua nói: “Chúng ta không thể đi theo cha nhưng cha cũng có thể đi theo chúng ta, như vậy cả nhà chúng ta có thể cùng ngồi trong xe hơi, ăn bánh bao, ngủ phòng lớn rồi, đúng không?”
Khương Chi quay đầu lại nhìn, cô lập tức đối diện với đôi mắt sáng rực của Tiểu Qua, trong đó còn kèm chút nịnh nọt, đôi mắt cậu bé rất giống Thi Liên Chu.
Khương Chi mỉm cười, nói: “Con đúng là biết tính toán, rất giống mẹ, có năng khiếu kinh doanh.”
“Ha ha, để mẹ chê cười rồi.” Bàn tay của Tiểu Qua gãi đầu, cái miệng nhỏ nhắn hé cười, trông có vẻ đắc ý.
Nghe giọng nói ông cụ non thế này, Khương Chi phải nén cười mà xoa lên đầu cậu bé.
Khương Chi nắm tay Tiểu Diệu, nói khẽ: “Tiểu Diệu, vì sao con không muốn đi theo cha?”
Tiểu Diệu quay đầu nhìn cô, giọng nói non nớt: “Cha không cần mẹ, cũng không cần chúng con.”
Trong lòng Khương Chi cảm thấy chua xót nhưng cũng không biết nên nói thế nào, trong chuyện này Thi Liên Chu hoàn toàn là người bị hại nhưng nhìn tình hình trước mắt thì Thi Liên Chu vẫn chưa có ý đón mấy đứa bé về, vì vậy Khương Chi cũng tạm gác vấn đề này lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-158.html.]
Buổi chiều, Khương Chi mới vừa ngủ trưa dậy thì lập tức nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
Cô cột gọn tóc, rồi đến gần cửa, mở cửa ra, một bóng người đã lập tức bước lên hai bước, ôm cô, trong miệng còn đang lẩm bẩm: “Cô không có việc gì là tốt rồi, không có gì là tốt rồi.”
Khương Chi giật mình, mày cau lại, định đẩy An Thiên Tứ ra.
Đột nhiên tay cô hơi khựng lại, ánh mắt vượt qua đầu vai An Thiên Tứ nhìn thấy một dáng người cao lớn đứng cách đó không xa.
Lúc này anh đã thay chiếc áo sơ mi trắng có nếp gấp ra, mặc trên người một chiếc áo len cao cổ, ác khoác màu nâu nhạt, kết hợp với quần dài tối màu, dưới chân là đôi giày da bóng loáng, khiến người ta cảm thấy rất áp bách.
Anh vẫn đứng đó mà không đến gần, đôi môi mỏng vẫn ngậm điếu thuốc, anh híp mắt nhìn cô xuyên qua làn khói.
“Hình như không phải lúc.” Giọng nói anh trầm thấp theo gió lạnh trong hành làng thổi đến, làm người ta cũng cảm thấy lạnh.
An Thiên Tứ ngẩn người, buông lỏng cánh tay đang ôm Khương Chi, quay đầu lại nhìn: “Anh Thi.”
Khương Chi nhìn thấy gương mặt lạnh lùng kèm nụ cười chế giễu của Thi Liên Chu, cô im lặng không nói.
Thi Liên Chu cũng không nhiều lời, anh ném đầu điếu thuốc trong tay mình xuống, quay người, bước chân dài rời khỏi bệnh viện.
Đứng sau lưng anh, ánh mắt Tạ Lâm như đang xem kịch, anh ấy nhức đầu đi về phía Khương Chi, liếc mắt nhìn An Thiên Tứ đứng một bên, Tạ Lâm rất ấu trĩ mà oán hận một phen.
Tạ Lâm dùng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn về phía Khương Chi: “Đồng chí Khương, đây là ngũ gia của chúng tôi đặc biệt chuẩn bị đưa đến cho cô, hai vạn năm ngàn vẫn y nguyên, không thiếu một xu nào.”
Nói dứt lời, Tạ Lâm lại xách cái cặp công văn đưa cho Khương Chi.
Anh ấy lại nói: “Mặt khác, kịch bản (Đại Thoại Tây Du Đại Thánh Đón Dâu) còn một phần nữa, hy vọng cô mau chóng viết hết, đến lúc đó tôi sẽ đến lấy. Đúng rồi, công việc quay chụp ở huyện Thấm tiếp theo sẽ do người khác phụ trách, ngũ gia của chúng tôi phải quay về thủ đô.
Tạ Lâm nói, sau đó quay người đuổi theo Thi Liên Chu.
Ngón tay Khương Chi nắm chặt cặp công văn trong tay mình, nheo mắt lại, che đi biểu cảm trong đôi mắt.
An Thiên Tứ nhìn cô, không biết vì sao lại cảm thấy bất an: “Khương Chi?”
Khương Chi mím môi, sau đó nở nụ cười thản nhiên: “Vào trong đi!”
An Thiên Tứ hơi ngừng lại, anh ấy nhìn vào hành lang đã trống rỗng, thở ra một hơi đầy hỗn loạn, rồi bước vào phòng bệnh.
…
Thi Liên Chu ngồi phía sau một chiếc xe jeep mới tinh, tay trái khoác lên cửa sổ xe, hai ngón tay thon dài kẹp điếu thuốc.
DTV
Nét mặt anh không vui không giận, chỉ đen đến cực hạn làm lộ ra vẻ sắc bén, môi hơi mím, cả người toát ra hơi thở tàn bạo, đủ để cho người ta biết giờ phút này lửa giận đang tràn ngập trong người anh.
Quanh quẩn trong xe là mùi t.h.u.ố.c lá thoang thoảng.
Tạ Lâm quay về xe và ngồi vào ghế lái.
Thi Liên Chu hơi nhắm híp mắt lại, trong nháy mắt đã thu hồi lại tất cả cảm xúc, trên mặt anh vẫn không lộ ra xảm xúc nào như trước đây, dáng vẻ lười biếng tựa lưng vào ghế dựa.
“Ngũ gia, tôi đã đưa đồ cho đồng chí Khương, những gì nên dặn dò cũng đã dặn dò rồi.” Tạ Lâm cẩn thận từng li từng tí nói.
Anh ấy đã theo Thi Liên Chu nhiều năm như vậy, làm sao chưa nhận ra áp suất trong xe đã hạ xuống mức thấp nhất thế này?
Anh ấy đâu phải kẻ ngốc.
Thi Liên Chu mím môi mỏng, mắt đen mở ra, không vui nhìn về phía Tạ Lâm.
Môi lạnh hé mở, lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Xen vào việc của người khác.”
Tạ Lâm thật sự khóc không ra nước mắt nhưng không dám lên tiếng phản bác, gương mặt vô cùng uất ức.