Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 154
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:09:48
Lượt xem: 47
Khương Chi không còn mặt tình cảm nào để lo lắng, đại não lập tức sôi nổi lên, biểu cảm trên mặt có chút thoải mái mỉm cười, nhìn bóng lưng Thi Liên Chu lắc đầu, nhỏ giọng nói thầm một câu: “Xem ra chúng ta không có duyên nghỉ dưỡng cùng nhau.”
Tất nhiên cô có thể nhìn ra Thi Liên Chu bực bội, tuy nhiên, mọi chuyện cũng nên dừng ở đây.
Đàn ông có thể kiếm được tiền không?
……
Bữa sáng mà Lý Phượng Anh làm là cháo, còn có bánh quẩy, thơm nức.
Khương Chi và Thi Liên Chu ngồi trên một chiếc ghế dài, cả buổi sáng đều không chạm mắt nhau, cả người Thi Liên Chu toát ra khí chất cao quý lạnh lùng, môi mỏng mím chặt, không khí vì anh mà trở nên căng thẳng.
Bọn họ mới vừa ăn bữa sáng xong, trong thôn đã náo loạn một trận.
Một nhóm mặc đồng phục ngụy trang, được huấn luyện đi thành hàng ngũ vào Diêu Gia Truân, gõ cửa từng nhà.
Nhà Lý Phượng Anh ở đầu thôn, đương nhiên cũng không may mắn tránh khỏi.
Cô ấy vừa mở cửa ra, đã nhìn thấy thanh niên sắc mặt lạnh lùng, trong lòng lộp bộp một tiếng, ngập ngừng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Thanh niên lùi về phía sau một bước, nhếch miệng cười nói: “Đồng chí đừng sợ, tôi đến đây để hỏi thăm một chút, hai ngày nay có người đàn ông nào đến nơi này của các người không? Người rất cao, dáng vẻ tuấn tú, tính khí xấu…… À không, thâm trầm mới đúng.”
Lý Phượng Anh nuốt khan, cảm thấy người đối phương miêu tả dường như rất quen thuộc.
Khương Chi đang đi ra từ nhà bếp, nhìn người mặc đồng phục ngụy trang trong thôn, ánh mắt lóe lên: “Các người tìm Thi Liên Chu sao?”
Lê Minh nghe thấy cái tên quen thuộc, quay đầu đã thấy được Khương Chi.
Ánh mắt anh ấy xoay chuyển, đi tới trước mặt Khương Chi: “Cô biết anh ấy sao?”
Vừa nói chuyện, Lê Minh cũng không quên tinh tế đánh giá Khương Chi, ở thôn xa xôi lạc hậu như vậy, lại có một cô gái xinh đẹp quyến rũ như này, vả lại, cô cũng không hề thua kém gì với những cô gái trong phạm vi Thượng Kinh của họ.
DTV
“Anh ấy ở trong phòng.” Khương Chi lại thoải mái để mặc cho anh ấy đánh giá, biết những người này là tới cứu viện khiến tâm trạng của rất tốt, điều này có nghĩa là cô có thể quay lại huyện Thấm, hai ngày không gặp Tiểu Diệu và Tiểu Qua khiến cô rất nhớ.
Sau khi cô nói xong, Lê Minh sải bước tới cửa, gọi vào bên trong: “Anh năm, tôi tới rồi!”
Trong lòng anh ấy ít nhiều cũng cảm thấy nhẹ nhõm, cuối cùng cũng đã tìm được người rồi.
Không bao lâu, Thi Liên Chu đã cầm một quyển sách bài tập đi ra.
“Anh năm! Tôi biết ngay là anh không có chuyện gì!” Lê Minh vui vẻ, đợi khi Thi Liên Chu đến gần, tay phải vỗ lên vai anh.
Thi Liên Chu liếc mắt nhìn Lê Minh một cái, nói với giọng bình tĩnh: “Sao cậu lại tới đây”.
Ý cười của Lê Minh đông cứng ở khóe miệng, tức giận nói: “Biết anh bị thất lạc ở đây, Kinh Đô hỗn loạn, nói về cứu viện thì ai có thể so được với tôi chứ? Anh hai Thi cũng tới, nói là thuận đường giải quyết chuyện trấn Đại Danh.”
Nhắc tới điều này, Lê Minh nhướng mày: “Trước đây có phải Nam Châu đã bị bán đến nơi này đúng không?”
Thi Liên Chu không muốn để ý tới anh ấy, liếc mắt nhìn Khương Chi: “Thu dọn đi, đi thôi.”
Khương Chi gật đầu, lông mày giãn ra, đi vào nhà thay quần áo.
Nhân lúc không có ai ở đó, Lê Minh dùng khủy tay huýt Thi Liên Chu, mặt mày đen tối nói: “Này, đây gọi là gì, cây vạn tuế ngàn năm nở hoa sao? Thượng Kinh có bao nhiêu là mỹ nhân đợi Ngũ gia sủng ái, không ngờ anh lại thích người này.”
Thi Liên Chu cau mày, lộ ra đuôi mắt thật dài nhìn về phía anh ấy.
Lòng n.g.ự.c Lê Minh nghẹn lại, giơ tay ra hiệu đầu hàng: “Được rồi, tôi không nói, không nói không phải là được rồi sao!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-154.html.]
Anh ấy trợn mắt với Thi Liên Chu, bước ra ngoài hai bước, giọng lanh lảnh: “Đã tìm được mục tiêu! Tập hợp!”
Một nhóm thanh niên mặc đồng phục tập hợp ngay ngắn trật tự, xếp ngay hàng thẳng lối, nhìn qua chỉ thấy đầu người đen kịt, nhìn kỹ, khoảng ba bốn chục người, tất cả đều mặc đồng phục ngụy trang, đứng thẳng khiến người ta cảm thấy áp lực.
Lúc Khương Chi đi ra, đã thấy cảnh tượng này.
Cô nhướng mày, trong lòng nghĩ thầm, quả nhiên là sức thu hút của quyền lực.
Nhóm người họ tổng cộng điều khiển ba chiếc xe tải quân sự màu lục.
Lê Minh nói: “Đội một, dẫn người đi tìm nhân viên tìm kiếm cứu nạn ở thôn bên cạnh, tiếp nhận.”
“Vâng!” Nhóm người hàng thứ nhất mở chiếc xe tải đi mất.
“Bây giờ anh hai Thi đang ở trấn Đại Danh, có qua thẳng đó không?” Lê Minh chỉ huy xong, quay đầu nhìn về phía Thi Liên Chu, nhưng ánh mắt lại như có như không liếc nhìn trên người Khương Chi, nhìn dáng vẻ bình tĩnh tự nhiên của cô, trong lòng thật sự đánh giá rất cao.
Trận này của họ thật sự rất dọa người, một vài cô gái mỏng manh yếu đuối nhìn thấy chỉ muốn ngất đi, còn vị nữ đồng chí này khá lắm.
Thi Liên Chu kéo cửa xe ra, bước đôi chân dài lên thẳng xe, chợt nảy lên một ánh mắt hết sức lạnh lùng, anh nhàn nhạt liếc mắt nhìn Khương Chi, trầm giọng lạnh lùng nói: “Tìm một chiếc xe, đưa cô ấy tới huyện Thấm.”
“Hả? Không theo chúng ta đến trấn Đại Danh à?” Giọng nói của Lê Minh hơi thất vọng.
Thi Liên Chu hoàn toàn không muốn trả lời anh ấy, anh đã đóng cửa lại.
Lê Minh quay đầu nhìn về phía Khương Chi, anh ấy xấu hổ giải thích: “Ha ha, tính tình anh năm của tôi chính là như vậy, cô cũng đừng nhìn thấy tính anh ấy vừa thúi và ngang ngược mà lầm, thật ra anh ấy… Anh ấy…”
Lê Minh gãi đầu mình, suy nghĩ rất lâu cũng không biết dùng từ ngữ thế nào giải thích cho Thi Liên Chu.
Một lúc sau Lê Minh mới rặn ra được một câu: “Anh ấy đẹp trai, có tiền.”
Khương Chi không để ý đến, cô đã dốc hết sức để hồi phục lại cảm xúc trong hai ngày vừa qua, Thi Liên Chu không làm khó cô thì Khương Chi đã phải thắp nhang cầu nguyện rồi, vì vậy cô nhẹ nhàng khoát tay nói: “Tôi không ngại. Chỉ là phiền anh tìm người đưa tôi về huyện Thấm là được.”
Lê Minh hơi ngạc nhiên, anh ấy càng có hảo cảm với Khương Chi hơn khi thấy cô không tỏ ra uất tức gì đó, Lê Minh cười nói: “Không phiền, không phiền đâu.”
Lúc này, cửa sổ xe bị kéo xuống, bàn tay cầm điếu thuốc của Thi Liên Chu đặt bên ngoài cửa sổ xe, nhìn hai người đứng bên ngoài cười cười nói nói, Thi Liên Chu lên tiếng, giọng điệu thật sự không tốt: “Lê Minh, sao cậu nhiều lời như thế?”
Khóe miệng Lê Minh co rút, anh ấy vội vàng tìm người lái xe đưa Khương Chi về.
Lê Minh nhìn theo chiếc xe đã lái đi, vuốt cái trán đổ đầy mồ hôi của mình, chợt mở cửa xe, vặn mở một chai nước, uống hết nửa chai, rồi mới nói: “Anh năm, rốt cuộc anh và cô gái nhà người ta có quan hệ gì vậy?”
Thi Liên Chu nghiêng đầu quay về phía bên ngoài cửa sổ phà ra một hơi khói, lời nói không mặn không nhạt: “Có muốn tôi đưa cậu lên làm việc trong hội phụ nữ không?”
Trái lại Lê Minh cũng không để ý khi bị Thi Liên Chu châm chọc, khiêu khích, dù sao từ nhỏ đến lớn anh ấy cũng đã quen.
Lê Minh nhún vai, lái xe chạy về trấn Đại Danh.
“Đi thôi, phải xem thử trấn Đại Danh này có gì ghê gớm mà dám đụng đến em họ của Lê Minh này!”
Chiếc xe chậm rãi rời khỏi thôn Diêu Gia, sắc mặt của một đôi chị em gái đứng trước cửa một ngôi nhà không tốt lắm.
Khương Quế Hoa và Khương Đinh Hương liếc nhìn nhau, cả hai đều có thể nhìn thấy sự “ghen ghét” trong mắt đối phương.
“Thế nào rồi Đinh Hương, đã biết được chị năm không phải nói bậy bạ rồi chứ?” Khương Quế Hoa lạnh lùng cười một tiếng, lúc ánh mắt quét về phía Khương Đinh Hương cũng lộ giấu vết ghen ghét. Từ khi Khương Chi Tử bị đuổi ra khỏi nhà, tự nhiên Khương Đinh Hương trở thành người mà cô ta chán ghét nhất.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà Khương Chi Tử và Khương Đinh Hương đều được người trong nhà nuông chiều mà cô ta thì không được? Lẽ nào vì cô ta không đủ xinh đẹp?