Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 152
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:09:45
Lượt xem: 43
Anh giơ tay lên định nhận lấy quyển bài tập trong tay Khương Chi, nhưng anh không ngờ cô lại đột nhiên giật mạnh quyển bài tập lại rồi đưa quyển bài tập ra sau lưng, khuôn mặt cô tràn ngập sự cảnh giác, cô nghiêm túc nói: “Anh không phải là Thi Liên Chu thật.”
Thi Liên Chu lạnh lùng nhìn cô, không đáp lời.
Khương Chi ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc nói: “Thật ra anh đã bị phong ấn rồi đó.”
“Anh cho em . . Ừm. . .con số này, em giúp anh giải trừ phong ấn, thế nào? Vụ mua bán này anh không thua thiệt đâu.” Khương Chi vén lọn tóc trước trán ra sau tai, sai đó cô dùng ngón tay ra hiệu số một, giọng cô rất bình tĩnh.
Khóe miệng Thi Liên Chu giật giật, tâm trạng vốn có chút phức tạp của anh bị cô quấy phá như vậy, nhất thời cảm thấy có chút dở khóc dở cười.
Bây giờ anh chắc chắn rằng Khương Chi đã say, nhưng trạng thái say của cô hơi khác so với những người khác mà thôi.
“Nếu như anh không nói gì, em xem như anh đã đồng ý.” Khương Chi bàn xong một vụ làm ăn, một nụ cười hiện lên trên môi cô, rồi cô bỗng nhiên giơ tay lên, ngón tay thon thả của cô chạm nhẹ vào nốt ruồi son nho nhỏ bên cạnh hầu kết của Thi Liên Chu.
“Chỗ này.”
Lời còn chưa dứt, Khương Chi đã cúi người, đôi môi tỏa ra mùi rượu trái cây hôn lên nốt ruồi son của Thi Liên Chu.
Đột nhiên, có một cơn đau nhói ở cổ anh
Thi Liên Chu nhíu chặt mày lại, nhưng anh không nhúc nhích.
Khương Chi cắn vào nốt ruồi của anh, một lúc sau mới buông ra.
Cô hài lòng nhìn hai hàng dấu ấn rõ ràng trên nốt ruồi đỏ, sau đó cô lại gật đầu vỗ vai Thi Liên Chu một cái, cô nói với giọng trịnh trọng: “Được rồi, anh cũng biết bản lĩnh của em mà, em đã dùng chú thuật để mở phong ấn cho anh rồi, số tiền này, anh. . .”
Thi Liên Chu nghe lời cô nói, yết hầu ở cổ lăn một chút, ánh mắt anh tối sầm lại, cuối cùng anh lại cười một tiếng.
Anh đột nhiên cử động, tay trái mảnh khảnh kẹp cằm cô, tay phải ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, môi anh dùng sức hôn xuống môi cô.
Khương Chi ngẩn người, cô muốn né tránh theo bản năng thì lại bị Thi Liên Chu ôm chặt eo, không thể tránh thoát.
Mùi vị rượu trái cây ngọt ngào tràn ngập giữa môi và răng.
Sau khi kết thúc nụ hôn.
Thi Liên Chu ôm eo cô, đột nhiên anh ấn mạnh cô xuống giường, anh dùng sức hơi mạnh cho nên b.í.m tóc rối tung, những sợi tóc đen nhánh xõa trên giường, làm nổi bật làn da trắng như tuyết của Khương Chi, hai gò má của cô hơi ửng hồng, cô trở nên vô cùng xinh đẹp dưới ánh đèn dầu màu vàng mờ ảo.
Thi Liên Chu đặt hai cánh tay ở hai bên đầu Khương Chi, đệm giường lún xuống, cơ thể thon dài của anh bao phủ trên người cô.
Khương Chi mờ mịt luống cuống nhìn Thi Liên Chu, bốn mắt nhìn nhau, hai người đều đang thở dốc, bọn họ dường như có thể nghe được nhịp tim của nhau trong màn đêm yên tĩnh.
“Thi Liên Chu. . .”
Giọng nói khẽ khàng nỉ non của Khương Chi giống như một chiếc chìa khóa, đánh vỡ sự yên tĩnh trong nháy mắt.
“Ừ.” Anh khẽ lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo niềm vui, đôi mắt đen trong bóng tối càng trở nên sâu thẳm.
Đôi mắt hẹp dài của Thi Liên Chu khóa chặt vào cô, tay anh cũng không nhàn rỗi.
Đôi môi đỏ mọng của Khương Chi hơi hé mở, nhưng cô không thể nói được lời nào, cô thấy cả người bồng bềnh giống như một chiếc lông chim vậy, cô chỉ còn nghe thấy tiếng mưa gió bên ngoài cửa sổ, cùng với tiếng thở dốc quyến rũ giống như tiếng đàn cello ở bên tai.
Khương Chi siết chặt ga trải giường, cô hơi khép mắt lại, khắp nơi trên làn da trắng nõn của cô bị nhuốm những vệt đỏ hồng.
Khi sắp bước vào nội dung chính, Thi Liên Chu chợt cả kinh.
Ngón tay dính nhớt, cảm thấy m.á.u dính đầy tay.
Anh đã từng tham gia khóa học sinh lý ở trường trung học, sau khi nhận ra đó là cái gì thì mới nhẹ nhàng thở ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-152.html.]
Lúc này, tiếng hít thở nhẹ nhàng vang lên, anh nheo mắt nhìn người phụ nữ đang ngủ say dưới thân, nhìn lại vết m.á.u trên đầu ngón tay, đôi môi mỏng mím chặt, một lúc lâu sau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Khương Chi, em thật tàn nhẫn.”
Thi Liên Chu xoay người, hít sâu một hơi, cố gắng kìm chế những cơn sóng nhiệt đang cuồn cuộn trong cơ thể.
Anh ngoái đầu nhìn Khương Chi xoay người, chỉ để lại cho anh thấy sau gáy, anh nhíu mày, đôi mắt hẹp dài đầy vẻ u ám, lần đầu tiên trong đời biết thế nào gọi là tự tạo nghiệt không thể sống.
Lúc này thời gian đã rất khuya, hai vợ chồng Diêu Mãn Thương và Lý Phượng Anh ở phòng bên cạnh đều đã ngủ sớm.
Thi Liên Chu lau vết m.á.u trên đầu ngón tay, có chút đau đầu day day thái dương.
Tình hình này, cũng không thể mặc kệ Khương Chi như vậy, anh biết đây là thời kỳ dễ bị nhiễm vi khuẩn, bất đắc dĩ, chỉ có thể đứng dậy ra khỏi phòng, gõ cửa phòng của hai vợ chồng Diêu Mãn Thương.
“Ai vậy?” Trong phòng truyền đến giọng nói của Lý Phượng Anh.
“Là tôi, Thi Liên Chu.”
Căn phòng yên lặng một chút, rất nhanh, Diêu Mãn Thương đã mở cửa, anh khoác áo khoác, do dự nói: “Sao thế? Có chuyện gì sao?”
Nói thật, hai vợ chồng họ luôn có cảm giác kính sợ khó tả với người đàn ông luôn có khuôn mặt lạnh lùng này, cảm giác đó giống với cảm giác đối diện với vị lãnh đạo lớn nào đó, rõ ràng anh ấy cũng chưa từng trải qua chuyện có thể diện như vậy.
DTV
Thi Liên Chu mím đôi môi mỏng, mở miệng: “Có băng vệ sinh không?”
Diêu Mãn Thương ngẩn người, tựa hồ như nghe không rõ, còn ngoáy ngoáy tai: “Cái gì??”
Sắc mặt Thi Liên Chu đen tới mức mắt thường cũng có thể thấy được, anh nhìn chằm chằm Diêu Mãn Thương, lặp lại một lần: “Băng vệ sinh.”
Ba chữ này nói rất chậm, vô cùng rõ ràng, nhưng bất cứ ai cũng có thế nghe thấy vẻ khó chịu xen lẫn trong giọng nói lạnh lùng của anh.
Diêu Mãn Thương liếc mắt nhìn Thi Liên Chu với vẻ mặt phức tạp, mới vào nhà hét to với Lý Phượng Anh một tiếng, không bao lâu, Lý Phượng Anh cầm một cuộn giấy vệ sinh thô ráp đi ra.
Cô ấy đưa giấy qua, nói: “Là vợ của anh tới tháng sao? Đây, dùng cái này đi, cuộn ba cuộn là được, chăm chỉ thay, sẽ không bị rỉ lên quần.”
Thi Liên Chu nhận lấy, mày nhăn tới mức có thể kẹp c.h.ế.t con muỗi.
Loại giấy này có độ dai kém, còn không mịn, lót ở chỗ như vậy có được không?
Anh có chút nghi ngờ nói: “Không có băng vệ sinh sao?”
Lý Phượng Anh thổn thức nói: “Ở nơi nhỏ bé như chỗ chúng tôi làm gì có thứ quý giá như vậy chứ?”
Thi Liên Chu mím môi không nói, nói lời cảm ơn, cầm cuộn giấy vệ sinh xoay người chuẩn bị về phòng, Lý Phượng Anh chợt nhớ ra gì đó, nói: “Vợ anh có hâm cơm nóng trên bếp cho anh!”
Bước chân của Thi Liên Chu hơi ngừng lại, gật đầu, về phòng.
Lý Phượng Anh nhìn theo bóng dáng thon dài của anh, quay đầu xúc động nói với Diêu Mãn Thương: “Đúng là một người đàn ông tốt.”
Thời buổi này, đàn ông đều coi trọng thể diện, có người đàn ông nào chịu vứt bỏ thể diện đi xin thứ đồ như “Băng vệ sinh” cho vợ chứ? Đặc biệt anh còn có khuôn mặt tuấn tú như vậy, nói lời này ra, cảm xúc càng chấn động càng mạnh mẽ.
Lý Phượng Anh về phòng, nằm trên giường, nói với người đàn ông của mình: “Đúng là người thành phố, đều dùng băng vệ sinh, lúc nào đó anh cũng mua một gói cho em dùng thử nhé? Em nghe em gái em nói dùng thích cực kỳ.”
Diêu Mãn Thương nghiêng người, đưa lưng về phía Lý Phượng Anh, rầu rĩ nói: “Ngủ đi!”
Lý Phượng Anh hừ một tiếng, nói thầm một câu: “Đúng là không thể so với người ta.”
Trước những năm 80, không có băng vệ sinh.
Mấy năm nay, băng vệ sinh mới được du nhập từ nước ngoài về, dây chuyền sản xuất băng vệ sinh mới từ từ phát triển, đáng tiếc, thứ đồ vệ sinh quý giá này vẫn chỉ số ít phụ nữ mới có thể được sử dụng.
……