Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:00:03
Lượt xem: 23
Cô nói: “Tôi không có giấy hôn thú, tôi sinh đứa nhỏ khi chưa lập gia đình, không biết trường hợp của tôi cần điều kiện gì?”
Khương Chi vừa nói xong, đồn công an đã chìm vào im lặng, ba đồng chí công an đồng thời cùng ngẩng đầu nhìn cô.
Thời này rất hiếm có người chưa lập gia đình đã sinh con, mà theo hiểu biết của họ thì cũng chỉ có một cô con gái “thời thượng” ở thôn Khương Gia, hơn nữa còn là sinh tư, hai năm trước, chuyện này đã được truyền đi khắp mười dặm tám thôn quanh đây.
Gương mặt ba đồng chí công an trở nên lạnh lùng, trong ánh mắt họ như ẩn chứa sự xem thường.
Khương Chi mím môi, lên tiếng một lần nữa: “Đồng chí công an, tôi cần giấy tờ gì?”
Nữ đồng chí công an ngồi xuống, cầm bút lên tiếp tục công việc của mình, cô ấy không ngẩng đầu lên, nói: “Cô cầm giấy chứng sinh, hộ khẩu của cô, lại đến ủy ban thôn của cô làm một giấy chứng minh sinh con ngoài giá thú.”
Khương Chi lấy được câu trả lời rồi cũng không muốn ở lại đây khiến người ta chán ghét nữa, Khương Chi nói tiếng cảm ơn rồi quay người rời khỏi đồn công an.
Cô đứng trước cửa đồn công an, ngửa đầu nhìn trời xanh, hít vào một hơi rất sâu.
Xem ra muốn thay đổi ấn tượng về nguyên chủ trong lòng mọi người là việc làm rất khó khăn và xa vời.
Khương Chi cảm khái trong lòng mình một câu, sau đó lại xách giỏ đi đến một cửa hiệu cầm đồ duy nhất ở trấn Đại Danh.
Hiệu cầm đồ hay còn gọi là nơi cầm cố, tiệm cầm đồ, tiệm thế chấp.
Người đến đây cầm cố đồ tài sản của mình đều vì cần tiền rất gấp, mà bình thường hiệu cầm đồ sẽ không đưa ra cái giá tương ứng với giá trị của đồ vật, chỉ trả khoảng ba bốn phần tổng giá trị của đồ vật, họ thu vào giá thấp nhưng có thể bán ra với giá cao, từ đó mà mưu lợi bất chính.
Đời trước công việc của cô liên quan đến cổ vật, cô phải liên hệ với không ít các tiệm cầm đồ như thế.
Trong quá khứ, tiệm cầm đồ liên quan đến bóc lột và đè ép rất nhiều những ngành nghề khác, đến những năm 50, 60, cách làm việc của tiệm cầm đồ là bóc lột nhân dân nên bị cấm, đến đầu thập niên 80 mới xuất hiện trở lại trong mắt người dân.
Bây giờ hiệu cầm đồ đã trở thành xí nghiệp, công ty mang tính chất kinh doanh, không còn tên gọi cầm cố như trước kia nữa mà thường gọi là hiệu cầm đồ hoặc công ty thế chấp.
Khương Chi đứng trước cửa hiệu cầm đồ, cô quan sát tỉ mỉ cửa hiệu cầm đồ những năm 80 này, trên cửa hiệu không có treo tấm biển mà chỉ dán một hàng chữ vàng nền đen “Đại Danh Tam Phường” ở một bên cánh cửa, trên tường dán một chữ “cầm đồ” rất to, như đã nói rõ ngành nghề của cửa tiệm.
Cô nhấc chân bước vào cửa hiệu “Đại Danh Tam Phường” này.
Vừa bước vào cửa đã thấy một bàn làm việc màu trắng và những hàng ghế dựa, tuy cách làm khác với đồn công an của trấn Đại Danh nhưng kết quả lại giống nhau cực kỳ.
Mấy người mặc công phục đều cúi đầu bận rộn, trên hàng ghế dựa đối diện của những nhân viên này đều có một số khách hàng đã ngồi đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-15.html.]
Nghe thấy tiếng mở cửa, mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn nhưng cũng lập tức thu hồi ánh mắt, rồi tha thiết nhìn vào những nhân viên đang phục vụ mình, chờ đợi họ báo một cái giá tốt cho món đồ mình muốn cầm cố, sau đó họ sẽ dùng số tiền đó đến cung tiêu xã mua mấy cân lương thực cho mấy đứa bé ở nhà đang gào khóc đòi ăn được một bữa cơm no.
Khương Chi rất ngạc nhiên, cô không ngờ cửa hiệu cầm đồ này lại làm ăn tốt như vậy.
Chẳng qua hôm nay cô nhất định phải bán được chiếc đồng hồ này, nếu không Đản Tử và cô sẽ phải nhịn đói.
Hệ thống đổi vật dụng chỉ nhận những nguyên liệu tự nhiên hoang dã nhưng bây giờ tuyết rơi phủ trắng khắp mặt đất thế này, muốn tìm được nguyên liệu đáng giá gì đó tất nhiên không phải chuyện dễ dàng, vấn đề dựa vào hệ thống để được ăn no phải từ từ tìm hiểu kỹ hơn mới được.
Nghĩ như vậy nên Khương Chi lập tức xếp vào hàng người tương đối ít nhất.
Đúng lúc này, có một người phụ nữ trùm khăn trên đầu đứng phía trước cô đã đưa vật trong tay mình cho nhân viên, nhỏ giọng nói: “Ông nhìn cái bình này của tôi đi, đây là đồ vật gia truyền của chồng tôi, rất có giá trị, ông đừng mong lừa gạt tôi!”
Người nhân viên này ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn người phụ nữ này, sau đó mới cầm dụng cụ lên quan sát tỉ mỉ cái bình nhỏ bằng bàn tay.
Khương Chi cũng hơi nghiêng người nhìn đến, trước đây cô cũng được xem là cao thủ giám định cổ vật, nếu không phải vì buôn bán cổ vật yêu cầu không ít tiền vốn thì cô đã chọn quay lại nghề cũ rồi.
Chiếc bình trên tay người nhân viên kia có màu xanh lục, bề ngoài khá kỳ lạ, phía trên còn được khắc cổ văn, còn có một đường vân với hình thù cổ quái.
Khương Chi có thể xác định đây là hàng thật, cổ vật thời nhà Hán, bình gốm xanh lục, nếu ở thời hiện đại thì chiếc bình này cũng có giá mấy chục vạn. Thế nhưng đáng tiếc hiện tại là thập niên 80, có thể bán được mấy trăm đồng đã được xem là giá cao rồi.
Khoảng chừng hai mươi phút sau, người nhân viên kia buông bình gốm xuống, nói: “Tôi chỉ có thể trả cô năm mươi đồng.”
Khóe miệng Khương Chi co rút nhưng người phụ nữ phía trước cô lại gật đầu liên tục như nhặt được bảo bối mà không hề quan tâm rốt cuộc “cổ vật gia truyền” nhà mình có lai lịch thế nào, cô ấy gấp gáp nói: “Năm mươi thì năm mươi, mau trả tiền cho tôi!”
Nếu so với tiền lương của một công nhân thì năm mươi đồng này đúng là cao hơn.
Người nhân viên kia cũng rất lưu loát, nhanh chóng lấy năm tờ tiền mới tinh từ trong ngăn tủ ra, đưa cho người phụ nữ.
Người phụ nữ vội cầm tiền rồi gấp gáp chạy ra ngoài, giống như sợ người nhân viên này sẽ đổi ý.
Khương Chi cũng không nhiều chuyện, cô bước lên, lấy chiếc đồng hồ trong giỏ ra.
DTV
Người nhân viên này liếc mắt nhìn đồng hồ, ông ta giật mình, vội ngẩng đầu nhìn Khương Chi.
Vị nữ đồng chí này ăn mặc không giống gia đình có tiền nhưng lại có vật này sao?
Ở những năm nay, nhà ai mà không có quý.
Nhưng chiếc đồng hồ trong tay ông ta không phải vật tầm thường, không phải loại đồng hồ hiệu Tissot bán rất chạy trên thị trường hiện nay, tuy bề mặt đồng hồ đã bị hư hại nhưng nhìn thiết kế của chiếc đồng hồ cũng có thể nhận ra đây rõ ràng không phải đồ vật mà một thị trấn nhỏ này buôn bán.