Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-11-17 07:09:32
Lượt xem: 50
Lúc này Khương Quế Hoa đã suy nghĩ kỹ rồi, cho dù cô ta không có cơ hội cũng tuyệt đối không thể để Khương Chi có cơ hội được.
Thi Liên Chu không để ý đến cô ta, chỉ nhìn chằm chằm Khương Chi.
Khương Quế Hoa vẫn chưa chịu bỏ cuộc, nói: “Đồng chí, Khương Chi Tử thực sự không phải là một người phụ nữ tốt, anh chỉ cần tùy tiện tìm một người hỏi thăm là biết!”
“Cút đi!” Vốn dĩ Thi Liên Chu không phải là một người biết thương hoa tiếc ngọc, lời nói thoát ra từ đôi môi mỏng lạnh lùng như băng tia cũng không hay ho gì.
Khuôn mặt góc cạnh và lạnh lùng của anh phủ đầy sương giá, trong đôi mắt tràn đầy sự lạnh lẽo của một cơn bão sắp đến gần.
Khương Quế Hoa giật mình lùi lại mấy bước, nhìn vẻ mặt lạnh lùng đáng sợ của Thi Liên Chu thì trong lòng cô ta làm sao còn có chút suy nghĩ quyến rũ gì chứ? Cô ta nhặt chiếc ô dưới đất lên rồi lao ra khỏi cửa, không dám ở lâu hơn một giây nào nữa.
Khương Chi nhìn bóng lưng của cô ta, ngón tay khẽ nắm chặt, xương ngón tay đều có chút trắng bệch.
Cô biết, những lời nói vừa rồi của KHương Quế Hoa đã khiến Thi Liên Chu xuất hiện sự nghi ngờ về cô.
Chuyện bốn năm về trước.
Trong tiểu thuyết đã từng kể rằng, Thi Liên Chu cực kỳ phẫn nộ và căm ghét sự việc lần đó, sở dĩ sau chuyện đó không điều tra một là bởi vì cảm thấy ghê tởm, hai là lúc ấy vẫn còn trẻ, còn chưa nghĩ đến việc dùng cách ‘giết người’ để giải quyết vấn đề.
Trong lòng anh biết rất rõ, một khi tìm được người phụ nữ kia, không nhắc gì đến nguyên nhân hay quá trình, kết quả cuối cùng chỉ có hai cách.
Một là cưới cô gái kia.
Thứ hai là lặng yên che lại miệng cô gái kia và cả gia đình cô gái đó, bằng cách dùng tiền để đền bù.
Trùng hợp, anh lại không muốn hai kết quả như vậy.
10 năm sau, Thi Liên Chu tìm lại con của mình, thù mới hận cũ thay nhau kéo đến, tất nhiên không muốn để cho Khương Chi Tử được sống tốt.
Sắc mặt của Thi Liên Chu cực kỳ âm trầm, khuôn mặt tuấn mỹ kia dường như bị bao phủ bởi một lớp băng, nói: “Tôi có chuyện muốn hỏi em, cùng tôi đi vào.”
Nói xong, anh ấy đứng dậy bước vào phòng trước.
Khương Chi cố nén sự sợ hãi nảy lên trong lòng, hít sâu một hơi, vẻ mặt bình tĩnh đi theo đằng sau.
Cửa phòng đóng lại, chặn lại mọi âm thanh bên ngoài.
DTV
Thi Liên Chu đứng ở đó, dùng đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Khương Chi, khiến người ta không thể đoán được anh ấy đang suy nghĩ cái gì.
Khương Chi cũng không phải người dễ bị bắt nạt, hơn nữa, tính theo tuổi ở kiếp trước thì cô còn lớn hơn cả Thi Liên Chu, bị một ‘sói nhỏ’ nhìn chăm chú như vậy, bất kể thế nào cô cũng phải tạo khí thế cho bản thân.
Nghĩ như vậy, cô liền đi đến ngồi xuống mép giường, bình tĩnh nói: “Có chuyện gì, nói đi.”
Thi Liên Chu hơi nheo mắt lại, tỏa ra một vòng cung nguy hiểm.
Giọng nói của anh ấy trầm thấp mà lạnh lùng, nếu nghe cẩn thận, còn có thể nghe thấy sự chán ghét toát ra từ trong đó: “Bốn năm trước, là em.”
Chỉ cần nhắc đến chuyện quá khứ đáng xấu hổ đó thì anh lại cảm thấy cực kỳ ghê tởm.
Trước đây, anh cố tình phớt lờ chuyện xảy ra 4 năm trước, nhưng sau khi nghe được lời nói của người phụ nữ xấu xí kia thì ký ức này lập tức bị đánh thức.
Chưa kết hôn đã mang thai, còn có một đứa con 4 tuổi có đôi mắt phượng giống hệt anh, tất cả những điều đó nói cho anh một sự thật rằng: Người phụ nữ trước mắt này, chính là người phụ nữ can đảm không sợ chết, làm ra chuyện ghê tởm đó với anh vào bốn năm trước!
Hơn nữa, có lẽ cô còn đã sinh con cho anh.
Con ngươi của Thi Liên Chu đỏ ngầu, hai hàng lông mày giống như lưỡi đao, tản ra sự lạnh lẽo khiến người ta giật thót tim.
Khương Chi mím môi, nhìn vào ánh mắt gần như lạnh băng của Thi Liên Chu thì trong lòng gợn sóng giống như biển cả.
Nhưng mà, chuyện này cuối cùng cũng phải xảy ra.
Thi Liên Chu cũng không phải người dễ bị lừa, nếu như anh đã hỏi vấn đề như vậy thì trong lòng cũng đã chắc chắn chuyện này, mặc dù bây giờ cô có phản bác hay phủ nhận thì đợi sau khi quay trở lại huyện Thấm, anh cũng có thể sai người đi điều tra.
Cô cũng không đấu tranh vô nghĩa, bởi vì làm vậy cũng chẳng có tác dụng gì.
Nghĩ theo một góc độ khác, cô cũng cần sự giúp đỡ của Thi Liên Chu để tìm được Cẩu Tử, sau khi mọi chuyện được sáng tỏ, anh nhất định sẽ càng thêm để ý chuyện này.
Bầu không khí nháy mắt trở nên tĩnh lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-145.html.]
Thi Liên Chu đột nhiên nghe được giọng nói trong trẻo của cô.
“Đúng vậy, bốn năm trước là tôi.”
Những lời này đã tác động sâu vào Thi Liên Chu chưa từng có.
Eo thon đang ở trước mắt, cô gái yểu điệu môi đỏ da trắng, cũng dần dần khớp với thân ảnh bốn năm trước.
Anh bước nhanh lên phía trước, tóm lấy Khương Chi, bàn tay to với khớp xương thon dài khóa chặt cổ tay cô, trong ánh mắt có sự cố chấp điên cuồng và tức giận, giọng nói lạnh lùng: “Cô đã nhận ra tôi từ lần đầu tiên gặp mặt.”
Khương Chi không có giãy dụa, ngước mắt nhìn anh.
Đôi mắt đen của anh phản chiếu gương mặt cô, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mím chặt lại, giống như không hiểu cảm xúc của người đối diện.
Cô bình tĩnh nhìn Thi Liên Chu, gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Chuyện xảy ra ở trước mắt, không hiểu sao cô lại rất bình tĩnh.
Sự lạnh lẽo và điên cuồng ở đáy mắt Thi Liên Chu càng sâu hơn, anh dứt khoát nhắm mắt lại.
Giọng nói của anh lộ ra sự hung ác nham hiểm: “Giỏi lắm, cô thật sự rất giỏi.”
Trong khoảng thời gian này, cô thấy sự hứng thú của anh đối với cô ngày càng tăng, nhưng lại chưa từng đề cập đến chuyện năm đó, là muốn đùa giỡn anh trong lòng bàn tay sao?
Xùy, Thi Liên Chu anh thế mà cũng có ngày nhìn lầm người.
Anh luôn luôn che giấu cảm xúc của mình rất tốt, nhưng giờ khắc này, gân xanh trên cổ nổi lên thể hiện rằng anh đang rất tức giận.
Anh đứng ngẩn ngơ trong chốc lát, lúc sau, xoay người bước ra ngoài phòng.
Đi được hai bước, anh đột nhiên quay lại, đá lăn chậu nước lau người tối hôm qua, bọt nước văng khắp nơi, mảnh vỡ của chậu hồng bay ra, bay đến bên chân Khương Chi.
Hai mắt Thi Liên Chu đỏ tươi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, chân dài sải bước, rời đi.
Khương Chi nhìn qua cánh cửa, nhìn thân ảnh cao lớn của anh dần dần bị màn mưa bao phủ, rồi biến mất không thấy.
Nước mưa đang rơi tí tách lại trở nên dồn dập hơn, mưa to như trút nước, trên bầu trời giống như bị xé ra một cái lỗ lớn khiến nước chảy ào ào xuống không dứt.
Thời tiết như vậy, giống như tâm trạng của Khương Chi.
Ngực cô giống như bị cái gì lấp kín, hô hấp không thuận, tuy là đã dùng hết khả năng tự chủ của mình, nhưng giây tiếp theo, cô vẫn đuổi theo, đúng là một kịch bản Quỳnh Giao phiền chán!
Đường núi bị nước mưa cọ rửa, đất mềm xốp, thời tiết như này mà ra khỏi cửa, là anh chê mạng mình quá lớn hay sao.
Cô biết tin tức thình lình xuất hiện này sẽ tạo thành tác động rất lớn đối với Thi Liên Chu, nhưng sự thật chính là như thế.
Vốn dĩ cô muốn che giấu tin tức này, chờ tìm được con về rồi nhắc lại, hoặc là không nói, để cho thân thế của mấy đứa con hoàn toàn trở thành bí mật, nhưng kế hoạch không bao giờ có thể theo kịp biến hóa, ngày mai và ngoài ý muốn sẽ không biết cái nào xảy đến trước.
Khương Chi cầm dù, mưa to che mất tầm mắt của cô, gần như không thấy rõ con đường phía trước, đất lầy lội, đi lại rất gian nan.
“Thi Liên Chu! Thi Liên Chu, anh ở đâu?!”
Cô hít sâu một hơi, bình tĩnh lại, rũ mắt nhìn dấu chân trên mặt đất.
Một đường đuổi theo dấu chân, không phải là hướng ra ngoài thôn, mà là ở trong thôn.
Thôn Diêu Gia không lớn, Khương Chi đi ra ngoài không bao lâu, một người phụ nữ đang làm việc ở dưới mái hiên nói với cô: “Em gái, trời mưa lớn như vậy, mau tới đây trú mưa đi!”
Khương Chi đến gần, hỏi: “Chị gái, chị có nhìn thấy một người đàn ông đi qua đây không?”
Người phụ nữ sửng sốt, theo bản năng gật đầu nói: “Có gặp, còn hỏi tôi cửa hàng trong thôn ở đâu”.
Môi đỏ Khương Chi hơi mím, nói một tiếng cảm ơn, theo đường mà người phụ nữ chỉ mà bước vào cửa hàng bán quà vặt duy nhất trong thôn.
Rất nhanh, cô đã thấy được người đàn ông đang ngồi dưới mái hiên của cửa hàng bán đồ ăn vặt.
Nước từ trên người anh nhỏ xuống, tóc đen ướt đẫm rũ ở trên trán, hơi hơi che khuất con ngươi hẹp dài.
Trong tay anh là một lọ rượu trắng chất lượng thấp không có nhãn dán, ngửa đầu rót ừng ực vào trong miệng, rượu trong suốt chảy dọc xuống theo khóe miệng của anh, chảy qua hầu kết, anh cũng không thèm để ý, dùng mu bàn tay tùy tiện lau đi, cả người lộ ra khí chất tối tăm tuyệt vọng.