Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 140
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:29
Lượt xem: 43
Khương Chi đóng cửa phòng, cô đứng ở cửa một lúc, sau đó đi ra ngoài đến phòng bếp.
Cô vẫn chưa đến gần thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong.
“Đôi vợ chồng trẻ này thật sự xinh đẹp điển trai mà, giống như những minh tinh điện ảnh kia vậy, vừa nhìn đã biết chính là người trong thành phố. Hắc, ra tay cũng hào phóng lắm, ông nhìn xem này, cô ấy đưa cả một tờ mười đồng lận đó!” Giọng người phụ nữ tràn đầy vui mừng.
Còn người đàn ông lại lo lắng buồn bã nói: “Trời mưa lớn như vậy, cũng không biết mùa màng thế nào nữa.”
Trong phòng bếp nhất thời không có âm thanh.
Mấy người nông dân bọn dựa vào đất ăn cơm, có mưa là chuyện tốt, nhưng mưa quá nhiều lại là tai họa chứ không phải là điều may mắn.
Khương Chi đi vào.
Hai vợ chồng lập tức trở nên thận trọng, người phụ nữ nói: “Chúng tôi sắp đun nước xong rồi.”
Khương Chi nhếch môi, cô nói với giọng mềm mỏng: “Đừng căng thẳng, tôi chỉ qua đây xem có gì ăn không thôi.”
Người phụ nữ gật đầu một cái: “Có có, cháo, khoai lang, bánh ngô, rau củ muối, tôi nấu một ít cho cô nhé?”
Khương Chi không kén chọn, cười nói: “ Được.”
Cô cũng không vội rời đi mà ngồi xuống bên cạnh bếp lò, vừa hong khô tóc vừa trò chuyện với hai vợ chồng.
Kỹ năng giao tiếp xã hội của cô đương nhiên không cần phải nói, chỉ chốc lát, cô đã tìm hiểu được tất cả những thông tin mình muốn biết, cô cầm cốc nước trở về phòng, lúc trở về, cô không quên mua thuốc hạ sốt từ cửa hàng trong hệ thống.
Thôn này tên là Diêu gia thôn, cách trấn Đại Danh một đoạn khá xa, ngày thường người trong thôn cũng sẽ không đến trấn Đại Danh, mà đến một thị trấn khác tên là trấn Thập Lý.
Về phần cặp vợ chồng, người đàn ông tên Diêu Mãn Thương, người phụ nữ tên Lý Phượng Anh, hai người có đứa con trai, đang đi học trên trấn Thập Lý.
Thành thật mà nói, thay vì chờ cứu viện ở đây, tốt hơn là bọn họ đợi mưa tạnh, sau đó đến trấn Thập Lý, ngồi xe trở về huyện Thấm.
Khương Chi vừa bưng ly nước vào phòng, ánh mắt cô đờ ra.
Thi Liên Chu đã cởi hết đồ nửa người trên, anh đang ngồi trên ghế, nhắm mắt lại.
Anh có khí chất rất nổi bật, đường nét trên khuôn mặt sắc nét và nùng diễm, ngay cả khi nhắm mắt lại, anh cũng giống như một khung cảnh tuyệt đẹp.
Đương nhiên, điều hấp dẫn nhất lúc này chính là vóc người của anh.
Làn da anh trắng lạnh, để lộ vòm n.g.ự.c rắn chắc với đường nét rõ ràng, dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, trông anh vô cùng gợi cảm.
Thi Liên Chu có đôi chân thon dài, vòng eo săn chắc, lại có mị lực vô tận, cô đột nhiên nghĩ đến một câu nói ở đời trước: Chân của anh trai không phải chân, mà là nước sông mùa xuân bên bờ sông Tái Nạp, eo anh trai không phải là eo, mà là loan đao của Tam Lang muốn lấy mạng người khác.
Khương Chi vẻ mặt bình tĩnh lại gần Thi Liên Chu, đưa tay sờ trán anh, sau đó cô cau mày nói: “Thi Liên Chu, uống thuốc đi.”
Hàng mi dài của Thi Liên Chu để lại một cái bóng nhạt dưới mí mắt, không có phản ứng.
Thần sắc Khương Chi có chút ngưng trọng, cô vỗ vỗ khuôn mặt anh: “Thi Liên Chu?”
Sau một lúc, Thi Liên Chu mới mở mắt ra.
Trên mặt anh có sắc đỏ do bị sốt, đôi môi khô khốc trắng bệch, dưới mắt có vài quầng xanh, anh mở to đôi mắt nheo nheo rồi chậm rãi mở miệng nói với giọng khàn khàn: “Sao vậy?”
Phản ứng chậm rãi này, có mấy phần ngốc manh.
Khương Chi đưa viên thuốc hạ sốt đến bên miệng anh: “Uống thuốc đi.”
Thi Liên Chu cụp mắt xuống nhìn thử, sau đó anh há miệng ngậm viên thuốc, đầu lưỡi vô tình chạm vào đầu ngón tay của Khương Chi khiến cô hơi giật mình.
“Nước.” Thi Liên Chu lại không cảm nhận được mình đang quấy rối người khác, anh ngước mắt lên nhìn Khương Chi đang cứng đờ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-140.html.]
Khương Chi hít sâu một hơi, cô đưa nước đến bên miệng cho anh uống, Thi Liên Chu hơi nheo mắt, sau đó uống mấy ngụm nước từ tay cô.
Thi Liên Chu vừa mới uống nước xong, vợ chồng Diêu Mãn Thương bưng một chậu nước lớn đi vào.
DTV
Lý Phượng Anh không dám nhìn lung tung, bà ấy đưa một cái khăn lông sạch sẽ cho Khương Chi, nói: “Hai người tắm rửa đi, tắm xong thì gọi chúng tôi vào đem nước ra ngoài đổ, tôi đã hâm nóng đồ ăn rồi, lát nữa hai người tắm xong thì tôi sẽ mang đến cho hai người”.
Đợi sau khi vợ chồng Diêu Mãn Thương đóng cửa lại, một bầu không khí khó xử tràn ngập căn phòng hẹp.
Khương Chi khẽ nâng chiếc cằm trắng nõn lên, giả vờ bình tĩnh nói:”Anh tắm trước đi, tôi đi ra ngoài.”
Cô nói xong, ngẩng đầu liền thấy Thi Liên Chu đã nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Khương Chi nhíu chặt mày, cô bước đến lắc lắc cánh tay anh: “Thi Liên Chu? Thi Liên Chu, anh tỉnh lại đi!”
Anh ngủ rất say, rất có khả năng là vì Khương Chi quá ồn ào, cho nên anh chau mày, nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Khương Chi mím chặt môi, cô ném khăn lông sang một bên định đi ra ngoài, nhưng trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên hình ảnh anh nhiều lần thỏa hiệp giúp mình, cuối cùng cô vẫn không thể tàn nhẫn bỏ mặc anh được.
Cô nghiến răng nghiến lợi, tức giận nói: “Được, xem như hời cho anh vậy.”
Dứt lời, Khương Chi làm ướt khăn lông, đưa tay lên lau má, cổ, n.g.ự.c anh từng chút một... Sau đó, cô lau khô tóc cho anh cẩn thận, nhưng khi nhìn chiếc quần nhỏ giọt ở phần thân dưới của anh, cô càng nhíu mày chặt hơn nữa.
Có nên giúp anh cởi quần hay không?
Trong lòng khó tránh khỏi một cuộc giằng co tâm lý.
Một giọng nói vang lên: “Đừng cởi! Đừng quên anh ta đã đối xử với cô như thế nào trong cốt truyện, nói trắng ra, hai người thậm chí còn không phải là bạn bè nữa, một khi cô cởi quần anh ta ra, sau này cô sẽ càng dây dưa không rõ với anh ta đó!”
Một giọng nói khác nói: “Cởi ra đi! Cô cũng không phải chưa từng nhìn thấy cơ thể anh ta mà, hơn nữa, hai người còn sinh con với nhau rồi, còn giả vờ gì nữa chứ?”
Khương Chi lắc đầu, giơ tay lên gõ một cái vào đầu.
Cởi đi!
Lúc này Thi Liên Chu bị bệnh rất nặng, ý thức cũng rất yếu ớt, nếu như để anh ngủ với cơ thể ướt nhẹp như vậy cả đêm thì ngày mai bệnh tình sẽ càng trầm trọng hơn, thì cô lại phải chăm sóc cho anh, hơn nữa cô thật sự nợ anh rất nhiều, bây giờ cũng không phải lúc để làm ra vẻ.
Nghĩ như vậy, vẻ mặt cô trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ban đầu lúc xuyên không đến đây, cô từng trải nghiệm một lần cởi quần anh ở trong giấc mơ, lần này cũng không có gì lạ lẫm.
Cô ấn nút khóa thắt lưng, chiếc thắt lưng bật mở, cô nhanh chóng kéo quần của Thi Liên Chu xuống, dùng khăn ấm lau người cho anh, sau đó lại rửa chân cho anh rồi mới dùng hết sức để đỡ anh lên giường, anh thật sự ngủ rất say, trong suốt khoảng thời gian này đều không mở mắt.
Vừa đắp chăn xong, cô ấy liền đưa tay vào trong mà không hề thay đổi vẻ mặt, nắm lấy mép chiếc quần đùi màu đen rồi dùng sức cởi nó xuống.
Khương Chi đứng ở mép giường, nhìn Thi Liên Chu lõa thể đang được bao bọc bởi chiếc chăn, đột nhiên cô cảm thấy rất khó tin.
Mấy tiếng trước cô và Thi Liên Chu vẫn còn mỗi người ngồi một bên, quan hệ giữa bọn họ là giao tình đạm bạc.
Mà lúc này, cô lại lột trần Thi Liên Chu, còn giúp anh lau người nữa? ?
Lời này nói ra ai dám tin?
Lúc này, có người gõ cửa phòng.
Cô mở cửa, liền thấy Lý Phượng Anh đang ôm một bộ quần áo, bà ấy khách sáo nói: “Em gái, tôi nghĩ rằng quần áo của hai người cũng ướt rồi, cũng không thể nào mặc lại được, này, đây là quần áo của vợ chồng tôi, hai người đừng chê, mặc tạm đi nhé.”
Khương Chi mím môi cười một tiếng, cô nhận lấy quần áo rồi nói: “Cám ơn chị nhé.”
Lý Phượng Anh liên tục xua tay, vui vẻ nói: “Không có gì, không có gì, vậy tôi bưng đồ ăn đến cho cô nhé?”
“Chị à, chị cũng đừng làm việc nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi, cứ để chậu nước ở trong phòng rồi sáng mai đổ cũng không sao mà.” Khương Chi nhìn Lý Phượng Anh che miệng ngáp một cái, cũng không tiện để bà ấy liên tục làm việc vì bọn họ.