Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 14

Cập nhật lúc: 2024-11-14 22:00:02
Lượt xem: 37

Cô dừng lại một lát mới nói tiếp: “Ngày xưa cháu không hiểu chuyện, bà là người rộng lượng xin đừng so đo với cháu nhưng lúc này bà cũng đừng khách sáo với cháu, huống hồ một hào năm này vẫn ít hơn sự giúp đỡ của bà trong những năm qua.”

Khương Chi nói lời tâng bốc nhưng thái độ thì vẫn rất khách sáo.

Cô muốn thay đổi ấn tượng của nguyên chủ trong lòng người khác, mà bà Tú là người tốt, cũng may trước kia có bà ấy trông nom nên Đản Tử mới không phải c.h.ế.t đói c.h.ế.t cóng. Có lẽ bà ấy cũng biết được thông tin của mấy đứa bé còn lại.

Bây giờ cô thật sự rất muốn hỏi bà Tú có biết mấy đứa bé kia đã bị bán đến nơi nào rồi không nhưng trong người cô hiện tại không có một đồng nào, không có tiền chuột lại mấy đứa bé, người ta dựa vào cái gì trả con lại cho cô? Bây giờ có biết được cũng chỉ thêm sốt ruột.

Báo công an? Một kẻ bán con thì có tư cách gì đòi báo công an? Người ta không tố cáo cô thì cô vẫn nên thắp nhang tạ ơn.

Nhờ những lời này mà thành kiến trong lòng bà Tú đã vỡ được một góc.

Bà Tú âm thần than thở trong lòng mình, sau đó bà ấy chỉ đường cho Khương Chi đi đến thị trấn Đại Danh.

Cuối cùng bà ấy còn nói: “Tìm không thấy thì hỏi thăm người ta.”

Khương Chi gật đầu vâng một tiếng.

“Mẹ, mẹ thật sự không dẫn Đản Tử theo sao?” Đản Tử nhìn Khương Chi, trong lòng cậu bé hơi lo sợ, cậu bé lo mẹ mình cứ thế mà đi luôn, vậy cậu bé sẽ trở thành đứa bé không cha không mẹ rồi.

Khương Chi ngồi xổm xuống trước mặt Đản Tử, khẽ nói: “Đản Tử ngoan, con ở nhà với bà Tú nhé, trên bếp vẫn còn bánh màn thầu, con đói bụng thì lấy ăn, chẳng mấy chốc mẹ sẽ về, lúc về mẹ sẽ mua kẹo hồ lô cho con ăn, được không?”

Đản Tử ủ rủ gật đầu.

Khương Chi mím môi, cuối cùng vẫn quyết tâm không dẫn cậu bé theo, cô xách cái giỏ rách lên, vội vàng bước ra ngoài, đi theo hướng bà Tú chỉ.

Đoạn đường từ thôn Khương Gia đến thị trấn Đại Danh quá xa, mà cô còn phải làm chuyện chính, dẫn Đản Tử theo đúng là không tiện lắm.

Đản Tử ngơ ngác nhìn theo bóng lưng rời đi của Khương Chi, cái miệng nhỏ đã mím chặt.

Bà Tú đến gần, xoa đầu cậu bé, hiền từ cười nói: “Hình như lần này mẹ cháu đã thay đổi tốt hơn rồi.”

Dù tuyết đã tạm ngừng rơi nhưng tuyết rơi cả đêm hôm qua đã khiến đường xá ngập tuyết.

Khương Chi đi chậm rãi từng bước, rất nhanh sau đó, giày vớ của cô đã bị ướt đẫm.

Thôn Khương Gia không tính là lớn, đi từ đầu thôn đến cuối thôn cũng chỉ tốn năm phút đồng hồ, trên đường đi cũng đụng phải mấy người trong thôn, chẳng qua không có gì ngoài dự đoán, ánh mắt của những người đó nhìn về phía cô đều đầy ghét bỏ, chán ghét, giống như sợ cô sẽ lây xúi quẩy sang họ.

Khương Chi không để ý đến, cô rủ mắt xuống, bước nhanh ra khỏi thôn.

Con đường đất ngoài thôn lởm chởm ổ gà, chỉ cần đi thẳng theo con đường này là có thể đến trấn Đại Danh.

Đường đến trấn Đại Danh tất nhiên náo nhiệt hơn, người nối đuôi nhau đi lại trên đường không dứt, có người đánh xe lừa, có người đạp xe đạp nhưng phần lớn người ta vẫn đi bộ giống như Khương Chi.

Khương Chi đảo ánh mắt hâm mộ nhìn đến những người có phương tiện mà thở dài, thế nhưng sau đó bước chân lại nhanh hơn.

Cô nhẩm tính lộ trình trong đầu mình, lúc đi được một nửa đường thì hai chân cô đã đau nhức, ê buốt không thôi, trong bụng lại trống rỗng, sáng nay chỉ ăn một cái bánh màn thầu cũng đã tiêu hóa từ lâu rồi, Khương Chi kiệt sức, chỉ có thể ngồi xuống, tạm nghỉ ngơi một lát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-14.html.]

Khương Chi ngồi lên một tảng đá lớn ven đường, trong lòng vừa buồn bực vừa ngán ngẩm nhìn ngó bốn phía.

Hai bên con đường đều là ruộng đồng nhưng hiện tại đã bị tuyết trắng bao phủ, nhìn chúng xơ xác, không hề có sức sống. Nhưng cũng không thể không nói vào những năm 80 thế này, bầu không khí rất tươi mát, chỉ hít thở một lát, đầu óc cũng tỉnh táo hơn.

Lúc Khương Chi cúi đầu xuống, ánh mắt cô quét đến chiếc đồng hồ trong giỏ xách, trong đầu cô chợt có suy nghĩ.

Có phải cô cũng có thể bán đồng hồ này cho hệ thống không?

DTV

Nghĩ như vậy, cô lập tức nắm chặt chiếc đồng hồ trong tay, mở màn hình hệ thống ra. Thế nhưng rất đáng tiếc, ô có dòng chữ “bán ra” lại là màu xám, ý nói không thể bán chiếc đồng hồ này.

[Ting! Ký chủ nên biết hệ thống đổi vật dụng chỉ nhận những nguyên liệu nấu ăn tự nhiên hoang dã.]

Khương Chi đã hiểu rồi. Cô cũng không thất vọng, chỉ đặt đồng hồ vào giỏ và tiếp tục lên đường.

Đến mười một giờ sáng, Khương Chi đã kéo lê đôi chân bủn rủn của mình bước đến thị trấn Đại Danh.

Cô nhìn thị trấn Đại Danh trước mắt mình mà không nói rõ được cảm xúc trong lòng.

Những thị trấn ở những năm 80 còn không bằng những nông thôn của thế kỷ 21, đường cái thì nhỏ hẹp, có một tòa nhà cao tầng đang được thi công, trông cực kỳ nổi trội, trên đường có nhiều người đạp xe đạp, mùi khói của than củi tràn ngập thị trấn Đại Danh.

Người ở thị trấn Đại Danh ăn mặc trông sạch sẽ hơn ở nông thôn, trên mặt họ càng có vẻ tự tin hơn người nông dân.

Chẳng qua chiếc quần ống loe thời thượng và kính mát khổng lồ vẫn chưa phổ biến ở nơi như thị trấn Đại Danh thế này.

Khương Chi cũng không có tâm trạng quan sát con người thời đại này nữa, cô phải giải quyết chuyện chính đáng trước đã. Dù sao một lúc nữa cô vẫn phải mất bốn năm giờ để quay về thôn Khương Gia, lúc này trị an còn không thể tính là tốt, cô muốn làm cho xong việc và kịp thời trở về trước khi trời tối.

Nghĩ như vậy nên Khương Chi lập tức xách giỏ, hỏi thăm người đi đường và nhanh chóng tìm đến đồn công an của trấn Đại Danh. Trước cửa đồn công an có dán một câu: Đồn công an không tiếp đón những nam đồng chí mang giày cao gót và những nữ đồng chí tóc uốn!

Khương Chi cúi xuống nhìn chính mình, trên người mặc đầy miếng vá còn chưa được giặt, ống tay áo còn bẩn, mái tóc càng rối bời.

Khóe miệng Khương Chi hơi co giật, cô không cảm thấy hình tượng của mình có vấn đề gì cả, sau đó lập tức đẩy cửa bước vào.

Đồn công an này không lớn lắm, bên trong bày một loạt bàn làm việc và ghế dựa, tất cả chỉ có ba đồng chí công an, hai nam một nữ.

Thời đại này, cảnh phục là màu xanh ô liu, cổ áo theo kiểu Tôn Trung Sơn, trên áo có bốn túi, khoác lên người trông rất có tinh thần.

“Chào đồng chí, đồng chí cần hỗ trợ gì?”

Nữ đồng chí công an nghe thấy tiếng cửa được đẩy vào thì ngẩng đầu lên, thấy Khương Chi, cô ấy lập tức đứng lên, lên tiếng chào hỏi.

Khương Chi đến gần, nói: “Đồng chí công an, tôi muốn làm hộ khẩu cho con trai mình đi học, tôi cần những thủ tục và giấy tờ gì ạ?”

Nghe vậy nữ công an kia giật mình nhìn cô.

Hầu hết người đến làm hộ khẩu đều là đàn ông, hiếm còn phụ nữ nào tự đi xử lý vấn đề này. Thế nhưng rất nhanh sau đó, nữ đồng chí công an này đã bình tĩnh lại, nói: “Để làm hộ khẩu, người giám hộ chỉ cần trình giấy khai sinh của đứa nhỏ và hộ khẩu, giấy hôn thú của cha mẹ là được.”

Khương Chi đã biết trước sẽ có vấn đề phiền phức nhưng cô cũng không nhụt chí.

Loading...