Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 136

Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:22
Lượt xem: 35

Hai chân Tào Kiến đã mềm nhũn, ông ta ngã xuống đất, cả người không còn sức lực, làm thế nào cũng không bò dậy nổi.

Trong lòng ông ta biết rõ, một khi Lưu Tiểu Cường bị bắt trở lại đây tất nhiên sẽ rơi vào tình trạng cá c.h.ế.t rách lưới với bọn họ, không thể giữ nỗi bí mật của trấn Đại Danh nữa rồi. Nhưng nếu không tìm được Lưu Tiểu Cường, đợi sau khi bí mật này bị bại lộ thì ông ta phải nhận hết tất cả những tội ác đen tối mà lúc trước bọn họ đã làm ra.

Cho dù xảy ra điều nào trong hai giả thiết trên thì đều đi đến kết quả chính là đưa ông ta lên giàn hỏa thiêu, bây giờ ông ta cũng chỉ có thể cam chịu.

Khương Chi ngước mắt nhìn Thi Liên Chu, cánh môi mấp máy, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Thi Liên Chu lạnh lùng “ừ” một tiếng, có thể nhìn thấy cảm xúc không vui trong đôi mắt hẹp dài kia.

Khương Chi ngồi dựa vào ghế, trong tay vẫn còn ôm chặt hồ sơ, chỉ sợ vừa thả tay ra thì không thấy đâu nữa.

Tóc cô lộn xộn, gương mặt trắng bệch cũng đỏ lên rất bất thường, môi anh đào khô khốc rất xơ xác, dáng vẻ như người bệnh nguy kịch. Thật ra nội tâm cô bị dày vò đau đớn còn hơn cái đau ngoài da thịt gấp vạn lần.

Cô chưa bao giờ nghĩ đến Cẩu Tử rơi vào tình trạng thế này. Mấy chữ “chợ đen buôn người” này như lưỡi d.a.o sắc bén đ.â.m vào n.g.ự.c cô, chỉ cần hơi chạm vào cũng vô cùng đau.

Mấy đứa bé của cô, vậy mà không có đứa nào từng được sống tốt đẹp cả.

Có lẽ dần dần hòa hợp với thế giới này rồi nên cô đã đồng cảm với mấy đứa bé, bốn đứa bé giống như thật sự là con của cô, con do cô sinh ra.

Nghĩ đi nghĩ lại, tròng mắt của Khương Chi đã đỏ bừng, cô cắn chặt môi, không kìm được phải đưa tay che mặt lại, bờ vai gầy yếu cũng bắt đầu run lên.

Cô không sợ mình bị thương.

Cho dù trúng đạn cô cũng không sợ.

Nhưng cô rất sợ nếu không tìm thấy Cẩu Tử, giống như trong nguyên tác kia, cho đến cuối truyện cũng không tìm thấy đứa nhỏ kia.

Thi Liên Chu đứng cách đó không xa, anh nhìn dáng vẻ của Khương Chi, trong mắt không khỏi lóe lên cảm xúc khó hiểu, ở n.g.ự.c cũng khó chịu, cảm xúc này quá lạ lẫm, giống như đang tích tục một trận lửa giận nhưng không tìm được chỗ phát tiết.

Anh mím môi, trong đôi mắt hẹp dài kia vô cùng lạnh giá: “Đừng khóc! Rất xấu!”

Khương Chi không để ý đến anh, đầu cô vẫn chôn vào lòng bàn tay mình.

Thi Liên Chu hít sâu một hơi, vẻ mặt như đang cố kìm chế bực bội, giọng nói không có cảm xúc gì lại giống như đang dỗ dành: “Đừng khóc! Tôi tìm người về cho cô.”

Dứt lời, anh thu lại biểu cảm trên mặt, lông mi dài rủ xuống ngăn chặn suy nghĩ hiện lên trong mắt mình. Thi Liên Chu cười lạnh trong lòng, anh sợ anh điên rồi.

Quả nhiên Khương Chi rất phiền phức.

Khương Chi đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp đỏ lên, giống như vừa bị nước tẩy rửa vậy.

Cô hoàn toàn ngơ ngẩn.

Giọng nói của Thi Liên Chu rõ ràng không hề có chút dịu dàng nào, nhưng lại giống như ẩn chứa một sức mạnh đặc biệt nào đó, thần kỳ xoa dịu cảm xúc bối rối và đau buồn trong lòng cô, không thể phủ nhận rằng cô cảm thấy tin tưởng lời anh nói.

Giây phút này, cô đột nhiên có một loại xúc động muốn kể hết sự thật về thân thế bọn trẻ cho anh nghe.

Không phải bởi vì biết ơn, cũng không phải bởi vì tình yêu, cũng không phải bởi vì sự tin tưởng này, chỉ là vì hành động không hề có lý do vô tư giúp đỡ cô của anh, trong hoàn cảnh anh không biết thân phận của Cẩu Tử nhưng anh lại sẵn sàng đứng ra giúp cô, giống như một người cha thực sự vậy.

Ý nghĩ này giống như nước sôi rơi vào trong chảo dầu, sôi sục dữ dội trong lòng cô.

Cô khẽ mấp máy môi, vừa muốn nói gì thì Dương Nghị cùng một nhóm cảnh sát đã áp giải cả một đoàn người vào đồn cảnh sát, đem tất cả sự can đảm mà cô vừa chuẩn bị đủ chặn đứng lại.

Cô chợt cảm thấy chán nản, lại có chút nghĩ mà sợ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-136.html.]

Mặc dù người như Thi Liên Chu khiến người ta nhìn không thấu, nhưng từ trước đến nay vẫn luôn là người nói một không nói hai, nếu như anh đã đồng ý sẽ giúp cô tìm Cẩu Tử, vậy thì chắc chắn sẽ không thất hứa, nếu bây giờ cô nhắc đến thân thế của đứa trẻ, sẽ chỉ khiến mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn mà thôi.

Bây giờ cô vẫn không có khả năng chịu được cơn thịnh nộ dữ dội của Thi Liên Chu.

Điều quan trọng nhất bây giờ là tìm được đứa trẻ, mà không phải khiến trong lòng Thi Liên Chu cảm thấy rối bời.

Khương Chi cụp mắt xuống, tâm trạng có chút sầu lo.

Lúc này, một giọng nói rụt rè lo sợ vang lên: “Chị……chị Khương?”

Khương Chi ngước mắt lên nhìn, là Trương Anh Tử.

Lần đi này của Dương Nghị đưa về rất nhiều người, không chỉ có bà Song, còn có cả nhà Lưu Tố Phân và Vương Ngọc Mẫn, ngay cả mấy chị em Trương Miêu Tử và hai chị em Trương Thông, Trương Thuận lần trước may mắn tránh thoát tù tội cũng bị bắt giữ, giờ phút này, trên mặt mấy kẻ đó đều tràn đầy sự kinh ngạc và sợ hãi.

Khuôn mặt nhăn nheo của bà Song không ngừng run rẩy, như hiểu ra điều gì đó.

Thân hình mập mạp của Lưu Tố Phân vùng vẫy, chửi đổng lên: “Buông ra! Nhanh thả bà đây ra ngay! Hôm qua đã thả chúng tôi ra rồi, hôm nay lại đến bắt chúng tôi, mấy người có phải bị điên rồi không? Đợi anh cả tôi đến, sẽ không tha cho mấy người đâu!”

Dương Nghị đẩy mạnh cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Nhốt cô ta vào, tiến hành tra hỏi thêm lần nữa.”

Mấy người cảnh sát kia nóng lòng muốn lấy công chuộc tội, nhanh chóng dẫn theo nhóm người kia đi vào trong phòng.

Tào Kiến chỉ đứng nhìn, không nói gì, cũng không ngăn cản.

Ánh mắt của Khương Chi tràn đầy sự lạnh nhạt, liếc nhìn về phía vẻ mặt tuyệt vọng và thống khổ của Trương Anh Tử, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi của Trương Miêu Tử cùng với Vương Ngọc Mẫn đang không ngừng khóc lóc.

Đời người nhiều thăng trầm.

Trong khoảnh khắc này, số phận của bọn họ có lẽ đã rẽ sang một con đường khác rồi.

Trong tiểu thuyết, trấn Đại Danh chưa bao giờ lộ ra sự đen tối trong đó, bà Song cũng không hề bị bắt lại, cuộc sống của nhà họ Trương rất suôn sẻ, phía sau bởi vì con đường sự nghiệp của Trương Anh Tử phát triển mà từ đó về sau bọn họ được sống cuộc sống bình yên và giàu có.

Đời này, bọn họ còn có thể có được cuộc sống như vậy sao?

Phía sau người nhà họ Trương, còn đi theo một đôi vợ chồng đang đỡ lấy nhau, trên người bọn họ mặc chiếc áo bông có chút bẩn thỉu, khuôn mặt gầy gò ốm yếu, nhìn mu bàn tay nổi đầy gân xanh, trông dáng vẻ như thể đã phải chịu nhiều tra tấn.

Khương Chi mím môi, đột nhiên cảm thấy đồng cảm với bọn họ.

Cô biết đôi vợ chồng này chính là cha mẹ của Tôn Kiều Kiều, Tôn Binh và Vương Vũ Điệp.

Họ đều là công nhân của nhà máy chế biến thịt, mặc dù cuộc sống không giàu có, nhưng cũng không đến mức phải thiếu ăn thiếu uống, sao có thể có dáng vẻ trông như vậy chứ? Từ đó có thể thấy, sự mất tích của Tôn Kiều Kiều đã tạo thành đả kích nặng nề về mặt tinh thần như thế nào cho hai vợ chồng họ.

Cửa phòng đóng lại, ngăn cách giọng nói của người nhà họ Trương.

Khương Chi quay đầu nhìn về phía ánh hoàng hôn bên ngoài cửa, cảm thấy cả thể xác và tinh thần đều rất mệt mỏi.

Thi Liên Chu nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, đeo găng tay vào, cất giọng nói lạnh lùng và trầm thấp: “Đi thôi, tôi đưa cô trở về.”

DTV

Khương Chi hơi giật mình, hiện tại tình hình hỗn loạn như vậy, sao cô có thể quay về được chứ? Hơn nữa, không phải tất cả con đường rời khỏi thị trấn Đại Danh đều đã bị chặn hết rồi sao? Hơn nữa cô muốn đích thân hỏi Lưu Tiểu Cường về tung tích của Cẩu Tử.

Giọng điệu của Thi Liên Chu có chút không kiên nhẫn nói: “Cô còn có sức sao?”

Khương Chi không nói lên lời.

Loading...