Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 124
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:35:01
Lượt xem: 39
Bắt đầu từ xưởng chế biến thịt, làm lớn chuyện này, sau đó lại lần theo manh mối!
Tiểu Diệu gật đầu một cái rồi nói: “Tôn Kiều Kiều.”
Khương Chi vừa mới muốn đứng lên, Tiểu Diệu nắm lấy ngón tay của cô, thấp giọng hỏi: “Mẹ, không phải chị ấy bị bán đi rồi đó chứ?”
Bản thân Tiểu Diệu cũng là người có vận mệnh từng bị mua bán, mặc dù tuổi của cậu bé còn nhỏ, nhưng cậu bé cũng có thể tưởng tượng ra Tôn Kiều Kiều sau khi bị bà Song dẫn đi thì sẽ đối diện với chuyện gì, giọng nói nhất thời trầm xuống.
Cậu bé vẫn còn nhớ hình ảnh cha mẹ Tôn Kiều Kiều khóc lóc thảm thiết trong đại viện xưởng chế biến thịt sau khi Tôn Kiều Kiều mất tích.
Khương Chi mím chặt đôi môi đỏ mọng, cô giơ tay lên xoa tóc Tiểu Diệu, an ủi cậu bé: “Đừng sợ, chú cảnh sát sẽ tìm được chị ấy thôi.”
Tiểu Qua ở bên cạnh nghe đến nỗi đầu óc mơ hồ, cậu bé dùng bàn tay mũm mĩm lấy một quả táo trên bàn cạnh giường bắt đầu ăn.
Khương Chi đứng dậy rời khỏi phòng bệnh.
Cô đi đến trước mặt Dương Nghị rồi nghiêm túc nói: “Anh đi điều tra về xưởng chế biến thịt trấn Đại Danh, có một cô bé tên Tôn Kiều Kiều đã bị bà Song và Lưu Tố Phân lừa gạt rồi bị bán, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, có lẽ đứa nhỏ đã bị bán ở chợ đen.”
Dương Nghị hơi ngạc nhiên, sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc: “Tôn Kiều Kiều? Tôi nhớ!”
Ba tháng trước, đồn cảnh sát tiếp nhận một vụ mất tích, một nhân viên của xưởng chế biến thịt tên Tôn Binh và vợ của cậu ấy - Vương Vũ Điệp cùng đến báo án, hai vợ chồng gần như khóc đến ngất đi, nói rằng con gái Tôn Kiều Kiều năm tuổi của bọn họ mất tích rồi.
Lúc đó họ đã điều tra gần như toàn bộ trấn Đại Danh, tiếc là bọn họ không tìm được manh mối gì, đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy đứa trẻ.
Khương Chi cau mày nói: “Hai người chỉ cần thấm vấn bà Song thêm lần nữa là được.”
Dương Nghị nghi ngờ: “Sao cô lại biết chuyện này?”
Anh ấy thật không ngờ rằng, vụ án cướp giật bình thường này lại liên quan đến một vụ án mất tích khác.
Khương Chi có chút không kiên nhẫn: “Con trai tôi chính mắt nhìn thấy, nhưng bây giờ sức khỏe của thằng bé không tiện, không phải là lúc để các anh tra hỏi, bây giờ anh hãy nhanh chóng gửi tin tức về trấn Đại Danh, chuyện cạy được miệng của bà Song mới là chuyện quan trọng nhất, tôi cũng không biết bà ta dính dáng đến bao nhiêu chuyện đâu.”
Ngay tại lúc này, An Thiên Tứ trở lại.
Anh ấy đến gần hai người, sau đó tiện tay đưa một phần cơm cho Dương Nghị.
Dương Nghị nhìn đồ ăn nóng hổi trong tay, cũng không biết trong lòng đang có cảm giác gì.
Anh ấy xách cơm, nói một câu: “Cám ơn.”
Dứt lời, Dương Nghi xoay người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
An Thiên Tứ hơi sững sốt, cau mày nói: “Anh ấy đi đâu vậy?”
Khương Chi lắc đầu: “Không có chuyện gì, đi thôi.”
“Chờ một chút! Cô nói rõ hôm nay đã xảy ra chuyện gì trước đi, vết thương trên vai cô trông không giống như bị ngã đâu. Chúng ta không phải là bạn sao? Có phải cô gặp phải chuyện phiền phức gì rồi không?” Sắc mặt An Thiên Tứ có hơi nóng giận, giọng điệu khó chịu.
Khương Chi ngẫm nghĩ một lát, cũng không che giấu chuyện này, cô không nói chuyện mình đã cố ý làm mình bị thương, mà chỉ nói lại cho anh ấy nghe những gì mình đã nói với cảnh sát.
Sau khi An Thiên Tứ nghe xong ngọn nguồn mọi chuyện, vẻ mặt của anh ấy vô cùng khó coi.
Gân xanh trên mu bàn tay không ngừng nổi lên, anh ấy tức giận nói: “Người nhà họ Trương đều làm những chuyện gì vậy chứ? Cướp tiền thì cướp tiền, còn muốn động thủ đánh cô, nếu không phải cô nhanh trí, sao có thể chạy thoát khỏi bọn cướp đó? Không được! Chuyện này vẫn chưa kết thúc đâu!”
Trong lũ nói chuyện, khuôn mặt tuấn tú đầy nắng của An Thiên Tứ bị mây đen che phủ.
Khương Chi vẻ mặt bình tĩnh, cô cũng không để ý chuyện lần này cho lắm: “Cảnh sát sẽ giải quyết nhanh thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-124.html.]
An Thiên Tứ đưa cơm trong tay cho cô rồi nói: “Tôi đi về trước.”
Khương Chi nhìn theo bóng lưng anh ấy bước đi, đôi mắt đẹp nheo lại.
Nếu như An Thiên Tứ nhúng tay, mượn sức ảnh hưởng của Lâm Huệ Chi thì đám người bà Song không thể nào thoát tội được, điều quan trọng nhất là dưới áp lực của huyện Thấm, trấn Đại Danh sẽ toàn lực lục soát để giải cứu đứa nhỏ bị mất tích, đồng thời nhổ tận gốc chợ đen ở trấn Đại Danh.
Đây là một chuyện tốt.
Còn chuyện Vương Ngọc Mẫn, nếu như tay chân bà ta sạch sẽ, chưa tùng nhúng tay vào tội ác buôn người của đám người bà Song thì thôi, nhiều lắm cũng chỉ bị giam hình sự trong một khoảng thời gian, còn nếu ngược lại, bà ta cũng chỉ có kết cục thê thảm mà thôi.
Còn một tài năng trong ngành trang phục như Trương Anh Tử, có lẽ cũng sẽ lụi tàn từ đây.
Khương Chi khẽ than một tiếng, nhưng đôi mắt của cô vẫn tràn ngập sự lạnh lùng.
Sáng sớm hôm sau, lúc Khương Chi rời khỏi phòng bệnh, cô nhìn thấy Dương Nghị ngồi trên ghế dài nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô liếc Dương Nghị một cái, anh ấy chợt mở mắt, đáy mắt còn có tia máu.
Anh ấy khẽ hít một hơi, đứng dậy nói: “Tôi đã gửi tin tức về rồi.”
Khương Chi gật đầu, chỉ vào phòng bệnh nói: “Tôi đi ra ngoài mua đồ ăn sáng, làm phiền anh giúp tôi trông chừng một lát.”
Dương Nghị nhìn cô rồi gật đầu.
Khương Chi chạy một vòng mới mua đồ ăn sáng trở về.
Dương Nghị vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, Khương Chi đi đến trước mặt anh ấy rồi nói: “Đi thôi, vào trong nghỉ ngơi một lát đi.”
Dương Nghị hơi sửng sốt, còn muốn nói gì đó, nhưng Khương Chi đã xách đồ ăn sáng vào phòng bệnh.
Anh ấy lưỡng lự một lúc rồi đi vào theo cô.
Tiểu Diệu và Tiểu Qua đều chưa từng nhìn thấy Dương Nghị trước đây, ánh mắt của hai đứa nhỏ vừa tò mò vừa cảnh giác.
Khương Chi bày đồ ăn sáng xong, quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Dương Nghị, cô nói: “Đây là chú cảnh sát, chú ấy đến bảo vệ mấy con đó.”
“Chú cảnh sát?”
“Chú cảnh sát?”
Hai đứa nhỏ đồng thanh thốt lên, trong giọng nói mang theo sự ngạc nhiên, trong mắt bọn nhỏ, cảnh sát luôn là một nghề tích cực và cao quý, nhất thời, sự cảnh giác trong mắt chúng mờ dần, chỉ còn lại sự kích động.
“Chú cảnh sát, chú có s.ú.n.g không? Chính là như thế này ạ —— chíu chíu chíu ——” Tiểu Qua vô cùng hưng phấn, cậu bé không dám đến gần Dương Nghị nhưng lại ríu rít hỏi, còn dùng tay để tạo hình cây súng, miệng còn bắt chước âm thanh nữa.
Dương Nghị bật cười, cởi mở nói: “Cháu thích s.ú.n.g à?”
Tiểu Qua gật đầu liên tục, ánh mắt sùng bái.
Khương Chi đi đến trước mặt Tiểu Qua trước mặt, vỗ vỗ đầu cậu bé: “Được rồi, ăn cơm đi.”
Tiểu Qua thở dài, cậu bé và Tiểu Diệu ngồi xếp hàng, vừa ăn cơm, vừa không tập trung mà nhìn về phía Dương Nghị.
DTV
Ăn xong bữa sáng, Tiểu Qua lại bám lấy Dương Nghị, nghe anh ấy kể chuyện “Cảnh sát bắt ăn trộm”, Khi nghe anh ấy kể chuyện, Tiểu Diệu cũng trở nên vô cùng có tinh thần, thỉnh thoảng lại kêu lên hai tiếng, hai người thính giả nhỏ tuổi cho Dương Nghị đủ mặt mũi.
Khương Chi như giống như đang suy nghĩ chuyện gì mà nhìn Dương Nghị, người đang vô cùng kiên nhẫn với hai đứa nhỏ, sau đó cô có cái nhìn tốt hơn về anh ấy.
Nhân phẩm của Dương Nghị khá tốt, nhưng thật đáng tiếc khi anh ấy cưới một người vợ có tâm tư còn nhiều hơn lỗ tổ ong bắp cày.