Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 122
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:34:57
Lượt xem: 41
Trong lòng cô hiểu rõ, sự việc hiện tại vẫn chưa được điều tra rõ ràng, số tiền này có định mức quá lớn, việc đồn cảnh sát không hạn chế quyền tự do của cô đã là điều tốt rối, cô sớm đã nghĩ đến chuyện này rồi, cho nên có thêm một vệ sĩ miễn phí ở bên người cũng là điều tốt.
Cô ấy thật sự không thèm để ý đến chuyện này.
Đợi sau khi nguồn gốc của số tiền kia và chuyện ở chợ đen được điều tra rõ ràng, cả nhà Vương Ngọc Mẫn không còn gì để chối cãi nữa thì chuyện này cũng sẽ được giải quyết.
Dương Nghị nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu nói: “Vụ án này trong vòng ba ngày sẽ được điều tra rõ ràng, cô đừng lo.”
Khương Chi gật đầu, quay lại nói với Phó Đông Thăng: “Hai ngày gần đây ông có thể đi tìm một địa điểm thích hợp trước, hôm nay tôi có chuyện phải về huyện Thấm.”
Nếu số tiền kia đã bị giữ lại, cô cũng không cần thiết phải ở lại trấn Đại Minh nữa.
Phó Đông Thăng gật đầu, trịnh trọng nói: “Được, cô về trước đi, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ việc đến tìm tôi”.
Dương Nghị nhìn Phó Đông Thăng rời đi, nghĩ đến việc bản thân muốn đến huyện Thấm, do dự nói: “Nếu muốn đến huyện Thấm, tôi cần phải về nhà một chuyến.”
Khương Chi bình tĩnh nói: “À, anh đi đi.”
Nghe được những lời này của cô, Dương Nghị cũng không di chuyển, Khương Chi cảm thán nói: “Chúng ta cùng nhau đi.”
Dương Nghị nhẹ nhàng thở ra.
Khương Chi còn tưởng rằng Dương Nghị muốn về nhà, không ngờ anh ta lại đến Cung tiêu xã ở trấn Đại Minh.
Sau khi nhìn thấy một người phụ nữ mặc đồ nhân viên bán hàng vui vẻ chạy về phía này thì cô khẽ nheo mắt lại.
Cô đã từng gặp người phụ nữ này trước đây, lúc đó cô vừa mới xuyên đến đây không lâu, gặp được bạn học cấp 2 của nguyên chủ, cô ta có thành kiến với nguyên chủ, nên khi nói chuyện đều có ý muốn đả kích, nhưng cuối cùng lại không biết uống nhầm thuốc gì, còn mời cô tham gia hôn lễ của cô ta.
Khương Chi nhìn chiếc dây buộc tóc màu hồng và chiếc áo len màu đỏ trên người cô ta, trong lòng coi như đã hiểu.
Hóa ra người mà cô ta lấy làm chồng là Dương Nghị, nghĩ đến sự phức tạp trong ánh mắt của Dương Nghị khi mới nhìn thấy cô, vậy thì mục đích ban đầu của người phụ nữ này cũng trở nên rõ ràng.
Không biết Dương Nghị nói cái gì với người phụ nữ đó, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi, bàn tay nắm góc áo của Dương Nghị lặng lẽ siết chặt, giữa hai hàng lông mày còn lộ ra sự cảnh giác và bài xích cực kỳ rõ ràng.
Khương Chi không chút hứng thú, cô thật sự không có hứng thú gì với loại suy nghĩ nhỏ nhặt trong lòng người phụ nữ hẹp hòi kia.
Vu Hân cũng không lại gần Khương Chi, mà là nắm chặt lấy tay của Dương Nghị, giọng điệu có chút không vui nói: “Nhất định phải là anh đi theo sao? Không thể để người khác đi theo được à? Chúng ta mới kết hôn được mấy ngày đấy! Có phải bởi vì đó là Khương Chi Tử cho nên anh mới xung phong đi đúng không?”
Lời này vừa ra khỏi miệng, khuôn mặt thanh tú của Vu Hân liền hiện lên một tia hoài nghi.
Dương Nghị cau mày: “Em đang suy nghĩ cái gì thế hả? Chuyện này thì có quan hệ gì với Khương Chi Tử? Em đừng có vô cớ gây sự như vậy chứ.”
Vu Hân tức giận đến mức đỏ bừng mặt, hất tay Dương Nghị ra, khẽ gào lên nói: “Em vô cớ gây sự? Dương Nghị, anh được lắm, vừa gặp lại Khương Chi Tử thì em lập tức trở thành người phụ nữ cố ý gây sự kia? Em khinh, anh ép em phải nói ra chuyện khi đó của hai người đúng không?”
Dương Nghị nheo mắt, trong lòng lửa giận bừng bừng, tức giận nói: “Em đúng là vô lý mà!”
Vu Hân giận đến mức nở nụ cười nói: “Em vô lý? Vậy ai là người có lý, là Khương Chi Tử à?”
Hai vợ chồng càng nói càng hăng, gần như sắp cãi nhau, xung quanh đã có người tò mò nhìn về phía này.
DTV
Khương Chi giơ tay lên nhìn đồng hồ, hôm nay liên tiếp xảy ra chuyện, nếu tiếp tục đợi hai người này cãi nhau thì cũng hết giờ xe chạy rồi.
Cô cau mày, có chút không kiên nhẫn nói: “Anh có thể nhanh lên được không? Hôm nay tôi phải quay về huyện Thấm đấy.”
Dương Nghị hít một hơi thật sâu, nói với Vu Hân: “Mấy ngày nay em ở nhà bình tĩnh suy nghĩ đi, đợi khi nào quay về anh sẽ nói với chuyện với em.”
Nói xong, anh ấy liền đi về phía Khương Chi, hai người cùng nhau đi về phía bến xe trấn Đại Minh.
Vu Hân nắm chặt tay, hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng của hai người họ, trong lòng lại đau như rỉ máu.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sau khi Dương Nghị kết hôn và ở bên cạnh cô ta rồi mà vẫn còn có cơ hội tiếp xúc với Khương Chi Tử, vụ án gì chứ, cô ta hoàn toàn không tin tưởng, một người phụ nữ như Khương Chi Tử có thể dính líu đến vụ án gì chứ? Hơn nữa người phạm tội vẫn có thể thản nhiên đi lại tự do bên ngoài như vậy sao?
Dương Nghị chính là lấy cớ công việc để công khai gặp gỡ và ở bên người yêu cũ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-122.html.]
Nghĩ như vậy, nước mắt của Vu Hân không nhịn được mà rơi lã chã.
Hai người họ mới kết hôn được mấy ngày chứ?
……
Trên xe ô tô.
Khương Chi ngồi dựa vào cửa sổ, vẻ mặt không thể hiện chút cảm xúc nào.
Sắc mặt của Dương Nghị cũng không được tốt lắm, sau khi ngửi mùi hôi trong ô tô thì tâm trạng càng thêm khó chịu hơn.
Anh ta quay đầu nhìn về phía ‘kẻ khởi xướng’ của mọi chuyện.
Cô chống tay lên cửa sổ, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn khung cảnh lướt qua, chỉ có thể nhìn thấy nửa khuôn mặt xinh đẹp và tinh xảo của cô.
Sự ngột ngạt tích tụ trong lồng n.g.ự.c của Dương Nghị đột nhiên tiêu tan.
Anh ta hắng giọng, đột nhiên nói: “Tôi nghe nói Vu Hân nói rằng lúc chúng tôi kết hôn cô ấy đã mời cô.”
Vu Hân.
Khương Chi không quay đầu lại, giọng điệu lười biếng nói: “Hình như có chuyện như vậy.”
Dương Nghị bị lời này của cô làm nghẹn họng, cũng không nói gì nữa, dù sao mối quan hệ hiện tại của họ cũng không phải là bạn học cũ, nếu nói thêm gì nữa thì thật xấu hổ, tốt nhất là cứ im lặng không nói gì cả.
Cả chặng đường lắc lư đến huyện Thấm, đợi đến khi xe taxi dừng ở trước cổng bệnh viện cũng đã là 5:00 chiều rồi.
Sắc mặt Khương Chi xa cách, khách khí nói: “Anh muốn theo tôi đến bệnh viện? Ở đây không có chỗ ở cho anh đâu.”
Lông mày của Dương Nghị giật giật: “Cô không cần phải để ý đến tôi, trong khoảng thời gian này cứ coi như tôi không tồn tại là được.”
Anh ta hơi dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Ba ngày sau, xin mời cô cùng tôi quay lại trấn Đại Minh.”
Khương Chi gật đầu, cũng không hề để ý đến anh ta nữa, xoay người đi vào bệnh viện.
Dương Nghị nhìn theo bóng lưng của cô, cũng đi theo đằng sau, nhìn thấy Khương Chi đi vào phòng 208, anh ta đứng ở cửa một lúc, sau đó ngồi xuống chiếc ghế dài ở trên hành lang, cũng không đi theo cô vào trong.
Trong phòng bệnh.
Tiểu Diệu, Tiểu Qua đang cùng An Thiên Tứ ăn cơm tối, ăn hoành thánh vỏ mỏng.
Vừa nghe thấy tiếng mở cửa, mấy thầy trò đồng loạt quay đầu nhìn về phía cửa.
“Mẹ ơi, mẹ đã về rồi!”
“Mẹ ơi!”
Cả hai đứa trẻ đều chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, vui vẻ kêu lên, giống như hai chú chim sẻ nhỏ vui vẻ vậy.
Khương Chi khẽ cười nói: “Hôm nay hai đứa có ngoan không? Không làm phiền thầy An chứ?”
Nghe vậy, trên khuôn mặt của An Thiên Tứ hiện lên một nụ cười, vừa định nói gì, thì sắc mặt lập tức thay đổi, anh ấy bỗng nhiên đứng dậy đi về phía Khương Chi, quan sát cả người cô từ trên xuống dưới, cau mày nói: “Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
Tiểu Diệu và Tiểu Qua nghe vậy, lúc này mới phát hiện ra cả người Khương Chi đều có chút chật vật, dường như vai áo bị thủng một lỗ.
Tiểu Qua bò xuống giường, chạy nhanh như thỏ đến chỗ của Khương Chi, nắm lấy vạt áo của cô, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy lo lắng, nói: “Mẹ, mẹ sao thế? Vừa đánh nhau với người khác à?”
Tiểu Diệu không cách nào xuống giường được, nhưng trong đôi mắt hạnh to tròn của thằng bé toát lại lên sự lo lắng.
Khương Chi vươn tay xoa đầu của Tiểu Qua, nói: “Mẹ không sao, chỉ là bị ngã thôi.”