Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 118
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:30:35
Lượt xem: 33
Ngoài cửa, có một số người căm thù cái ác đang trợn mắt nhìn bọn họ:
“Vương Ngọc Mẫn, đã biết nhà cô rất loạn nhưng không ngờ còn dám cướp của, g.i.ế.c người!”
“Các người đóng cửa lại, muốn cướp tiền của người ta, còn dám g.i.ế.c người, đúng là không biết xấu hổ!”
“Thế mà chúng ta đã làm hàng xóm với bọn cướp này. Phi! Loại người này nhất định phải chết! Tử Hình bọn họ đi!”
“…”
Hàng xóm vừa chán ghét vừa sợ hãi, nói những lời gần như tàn nhẫn khiến mấy người ngồi trong nhà như rơi vào hầm băng.
Lưu Tố Phân giật mình, lúc bà ta cúi đầu nhìn tiền trong tay mình thì giống như nhìn thấy yêu ma quỷ quái gì đó, bà ta ré lên một tiếng, ném tiền ra ngoài hô: “Không không… Không, không phải tôi cướp, là cô ta cho tôi! Tôi không g.i.ế.c người!”
Lưu Tố Phân nói năng lộn xộn không chỉ không được người ta thông cảm mà càng chắc chắn bà ta đang chột dạ.
Mọi người nhìn Khương Chi đang dựa vào tường, áo trên người đã nhuộm đỏ bởi m.á.u tươi, vì mất m.á.u mà gương mặt xinh đẹp cũng tái nhợt, hai mắt hơi khép lại, lông mi dài run rẩy như cánh bướm sắp vỗ cánh, cả người toát lên vẻ khổ sở khiến người ta tan nát cõi lòng.
Vừa nhìn thấy Khương Chi thế này, trong chớp mắt mọi người ở đây càng căm ghét cả nhà Vương Ngọc Mẫn hơn.
Gương mặt của bà Song nhăn nheo như quả cà héo, bà ta cũng bỏ tiền trong tay ra, mí mắt co giật không ngừng.
Bà ta không ngờ gia đình mình đã tính kế một cô gái nhưng làm thế nào mà bây giờ chính nhà họ lại rơi vào hoàn cảnh có miệng cũng không nói được gì thế này.
DTV
Tội cướp của sẽ phải chịu hình phạt!
Nhưng công an sẽ tin tưởng bọn họ không làm việc này sao?
Bà Song nhìn một xấp tiền đã rơi táng loạn trên nền nhà, có tờ còn bị dính máu, hiện trường gây án rất tiêu chuẩn, lại thêm nhà họ đúng là có hành vi “xảo trá muốn bắt chẹt” người ta nên không tính là oan uổng. Bây giờ phải làm sao đây?
Không được! Bây giờ bà ta phải bình tĩnh! Không được hoảng hốt.
Bà Song hít vào một hơi rất sâu, ngồi im tại chỗ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Ở trong góc, tròng mắt Vương Ngọc Mẫn nhìn chằm chằm vào xấp tiền trong tay mình, cả người bà ta run rẩy như lá rụng mùa thu, vô cùng sợ hãi.
Bà ta cũng không biết, càng không hiểu vì sao lại đi đến bước đường này.
Trong số mấy đứa con, Trương Thái Thái nhỏ nhất chớp đôi mắt đen lúng liếng của mình: “Chị hai, làm… Làm sao bây giờ?”
Nghe vậy, Vương Ngọc Mẫn cũng nhìn về phía Trương Anh Tử.
Trương Anh Tử không nói gì, dường như cả người đã bị rút hết sức lực, cô ấy chán nản ngồi trên nền nhà.
Làm sao bây giờ?
Cô ấy cũng muốn biết làm sao bây giờ.
Người nhà mình muốn bắt bí chị Khương hòng cướp đi một vạn đồng trên tay chị ấy, còn lợi dụng Tiểu Diệu để dọa dẫm, hành vi này tất nhiên đã chọc giận chị Khương, tạo ra kết cục thế này chỉ có thể nói là do bọn họ gieo gió gặt bão, thế nhưng người bên cạnh là mẹ của mình!
Cô ấy còn có thể làm sao?
Nghĩ đến đây, Trương Anh Tử ngẩng đầu nhìn về phía Khương Chi.
Khương Chi đang ngồi dựa tường, nhắm mắt dưỡng thần, mái tóc dài đã xộc xệch xõa xuống, gương mặt cô vô cùng lạnh lẽo, giống như không để ý đến gì cả.
Trương Anh Tử cười khổ một tiếng, trong lòng cũng rùng mình ớn lạnh.
Đột nhiên Trương Anh Tử nhận ra thì ra cho tới bây giờ mình chưa bao giờ hiểu chị gái này.
Dường như Khương Chi biến đổi rất khó lường, có khi thì ôn hòa, có khi thì sắc bén, khi thì lạnh lùng nhưng không thể nghi ngờ, cô có sự khéo léo, cũng có một mặt quyết đoán, giống như một người điên nhưng cẩn thận, cơ trí, thậm chí là tàn nhẫn.
Trương Anh Tử cúi thấp đầu, chờ đợi phán quyết.
Khương Chi cũng không biết lộn xộn ồn ào bên trong, mọi người đều đăm chiêu suy nghĩ.
Trước giờ cô làm việc luôn xem trọng một phát trúng đích.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-118.html.]
Một nhà Vương Ngọc Mẫn cũng không thành thật như cô nghĩ, cộng thêm bà Song và Lưu Tố Phân tham lam, nếu thỏa hiệp lần này, vậy lần sau sẽ còn tiếp diễn.
Cô không thể để Tiểu Diệu vào tay họ nhưng chỉ cần Tiểu Diệu vẫn còn là con của nhà họ thì sẽ không thể nào chặt đứt suy nghĩ này của họ.
Bà con xa có tiền sao?
Khóe môi Khương Chi cong lên tạo thành một nụ cười lạnh lùng.
Từ sau khi biết được Trương Anh Tử là nữ phụ trong nguyên tác, nhớ đến tình yêu bi thảm của cô ấy và nam chính nên cô đã không chú ý đến chuyện trong nhà của cô ấy. Thế nhưng hôm nay nghe được thông tin “bà con xa có tiền” thì trong chớp mắt một số chi tiết bị lãng quên đã tràn ra.
Trong tiểu thuyết, Tiểu Diệu cũng không bị Lưu Tố Phân và bà Song bán đi.
Khương Chi đoán có lẽ vì cô muốn đón Tiểu Diệu về sớm hơn nên đã phát sinh ra sự thay đổi này, vì cô đã thanh toán toàn bộ tiền viện phí của Tiểu Diệu chỉ duy nhất một lần cũng xem như đã để lại mầm tai họa “tham lam” này.
Nhưng cho dù bọn họ không bán Tiểu Diệu thì cũng không có nghĩa là chuyện này không xảy ra.
Theo như cô nhớ, trong tiểu thuyết miêu tả lần đầu tiên Lê Sơ và Thi Nam Châu cãi nhau sau khi kết hôn cũng bởi vì Trương Anh Tử.
Khi đó Trương Anh Tử đã bắt đầu bộc lộ tài năng ở giới thời trang, dựa theo lý thuyết mà nói lẽ ra đã không còn qua lại với Lê Sơ nữa nhưng sau này cô ấy bị bắt cóc vào đúng ngày Lê Sơ kết hôn, Lê Sơ đã bỏ mặc Thi Nam Châu mà đi cứu Trương Anh Tử.
Mà người chủ mưu bắt cóc Trương Anh Tử dường như là em gái của cô ấy.
Còn về phần đó là cô em nào của Trương Anh Tử thì cô không biết, Khương Chi chỉ nhớ được cô em gái này đã từng bị thất lạc khi còn nhỏ vì một lần bị “lạc đường”, sau đó thì lưu lạc ở chợ đen, về sau khi Trương Anh Tử gặp lại thì cô em gái này đã là người tình của một tên lưu manh tên “Thọt Đen”.
Cũng vì cô em gái từng “lạc đường” này mà Trương Anh Tử mới chọc vào phiền phức.
Bây giờ nghĩ lại, Trương Anh Tử mười tuổi thì người em gái nhỏ tuổi nhất cũng đã sáu tuổi rồi, lẽ nào còn “lạc đường” sao?
Hiển nhiên chuyện này không đơn giản như vậy.
Nhóm người nhà họ Trương cũng không vô tội.
Tất nhiên cho dù trong nguyên tác mang nguyên nhân gì thì trong thực tế, với những gì Khương Chi nhìn thấy, nghe thấy thì bà Song và Lưu Tố Phân đều có mưu đồ bất chính với Tiểu Diệu, mà không chỉ dọa dẫm cô đơn giản như vậy.
Nếu để họ bắt lấy điểm yếu từ Tiểu Diệu uy h.i.ế.p cô nhiều lần như vậy, chẳng bằng hãy để cô diệt trừ kẻ cầm chuôi một cách triệt để thì hơn.
Đời trước cô chưa từng bị bắt cóc, dọa dẫm, bắt chẹt hay sao?
Là một người bị hại, Khương Chi rất có kinh nghiệm.
Trong lúc Khương Chi suy tư, Lưu Tố Phân ở trong nhà giống như đã hoàn toàn sụp đỗ.
Sao bà ta lại không nghĩ đến trong nháy mắt chính mình lại trở thàn tội phạm cướp của, thậm chí là tội phạm g.i.ế.c người.
Ánh mắt Lưu Tố Phân run rẩy nhìn ra ngoài cửa, bà ta liều lĩnh lao ra ngoài nhưng những người đứng trước cửa đang cầm khoan sắt trong tay, có người cầm d.a.o nhìn chằm chằm vào ba ta, dáng vẻ của họ tuyệt đối sẽ không để bà ta làm ra những hành đồng thiếu suy nghĩ.
Không lâu sau đó đã có tiếng bước chân chạy rất nhanh đang chạy lên lầu.
Mi mắt Khương Chi run rẩy, nhìn sang bên cạnh.
“Mau! Ở phía trước.” Người đàn ông trẻ tuổi bị cô nắm lấy vạt áo cầu xin hỗ trợ trước đó đã tìm công an trở lại, trên mặt anh ta đầy lo lắng dẫn đường cho công an, vừa đi vừa nhìn sang bên này.
Phía sau anh ta có hai đồng chí công an mặc cảnh phục, trên đầu đội cảnh mũ đã đến.
Có một người trong đám đông giật mình nói: “Là công an đặc phái viên.”
Khương Chi chớp mắt. Công an đặc phái viên sao?
Công an đặc phái viên là lực lượng chủ chốt gìn giữ trị an cho thôn làng thị trấn.
Rất nhanh sau đó hai đồng chí công an đã đi đến trước mặt Khương Chi, Khương Chi còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy giọng nói vừa ngạc nhiên vừa ẩn chứa cảm xúc phức tạp của một đồng chí công an: “Khương Chi Tử!”
Đáy mắt Khương Chi lộ vẻ khó hiểu nhưng chỉ thoáng qua mà thôi.
Cô ngước mắt nhìn về phía người đã lên tiếng.
Đồng chí công an này không được tính là anh tuấn nhưng khuôn mặt đứng đắn, anh ấy đang nén lòng mà nhìn cô, cộng thêm cảnh phục trên người khiến anh ấy có thêm khí thế.