Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 111
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:30:23
Lượt xem: 29
Trên bàn cơm trong nhà.
Hổ Tử cúi thấp đầu, mất hứng nói: “Có phải bà ấy lại đến không?”
Tay đang cầm đũa của Cận Phong Sa hơi ngừng lại, chợt cười mắng: “Nhóc con, gọi cô ấy một tiếng mẹ thì đã làm sao?”
Nghe vậy Hổ Tử lập tức ngẩng đầu, trên gương mặt xinh đẹp tràn đầy chán ghét, giọng nói hơi bập bẹ nhưng đầy uất ức: “Con nói bà ấy không phải mẹ con! Nếu không phải vì bà ấy sao cha lại bị đánh thế này? Cha nhìn mình bị đánh thành thế nào rồi đây này?”
Có lẽ vì đã trải qua nhiều khó khăn, trắc trở nên Hổ Tử mới có vẻ từng trải không giống những đứa trẻ khác.
Cận Phong Sa nhíu mày, quát lên: “Đừng nói mò, chuyện này thì có liên quan gì đến mẹ con?”
Hổ Tử bĩu môi, vành mắt hơi đỏ: “Con biết cả rồi, bởi vì bà ấy bắt nạt cô Thái nên mới khiến cha thành ra thế này.”
Trong chớp mắt bầu không khí trở nên trầm lặng.
Một lúc lâu sau, Cận Phong Sa mới thấp giọng nói: “Được rồi, trẻ con đừng xen vào việc của người lớn, nhanh ăn cơm đi!”
Hổ Tử cũng không nói thêm gì nữa, khụt khịt mũi, cầm đũa lên gắp thức ăn.
Thịt lợn xào ớt xanh mềm mềm ngon miệng, mang theo vị cay của ớt xanh, vừa đưa vào miệng, cậu nhóc đã biết bữa cơm này không phải do người cha nuôi này của mình nấu, lập tức nhăn mặt, ‘phù’ một tiếng nhổ ra, còn đẩy bát cơm ra, đặt đũa lên bàn, khuôn mặt dài như cái bơm.
Sắc mặt của Cận Phong Sa nhất thời tối sầm, gằn giọng nói: “Cận Cương Thiết! Ai cho phép con lãng phí thức ăn hả?”
Hổ Tử bặm chặt môi không nói chuyện.
Cận Phong Sa cũng không hề mềm lòng, lạnh lùng mắng: “Nhặt lên ăn ngay!”
Anh ấy là người từng sống trong thời kỳ khó khăn, biết một miếng cơm, một cọng rau quý giá đến nhường nào, lúc đó, ngay cả một miếng vỏ cây cũng có thể bị tranh cướp, cho nên mặc dù anh ấy đối xử với đứa trẻ mình nhặt được có tốt đến đâu, cũng không cho phép thằng bé tùy tiện lãng phí thức ăn.
Hổ Tử xị mặt, gào lên nói: “Đây là do người phụ nữ kia nấu! Con không ăn!”
Cận Phong Sa hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế lửa giận trong lòng.
Anh ấy nghiêm túc nói: “Cận Cương Thiết, dù cho cô ấy có không tốt đến đâu thì rốt cuộc cô ấy cũng là mẹ của con. Hơn nữa, miếng thức ăn con nhổ ra hôm nay, không chỉ là do cô ấy đã nấu, mà còn là do cha dùng tiền mồ hôi công sức của mình kiếm được mua về cho con ăn.”
Nghe vậy, Hổ Tử khẽ giật mình.
Thằng bé cúi đầu nhìn miếng thịt vụn ở trên bàn, do dự một chút, rồi nhặt lên nhét vào trong miệng.
Cận Phong Sa im lặng, cũng không nói thêm gì nữa, bắt đầu ăn cơm.
Hổ Tử lại không cầm đũa, nhảy xuống ghế chạy một mạch vào trong phòng, đóng sầm cửa lại.
……
Khương Chi không hề hay biết chuyện đã xảy ra ở nhà máy thép, sau khi cô ra khỏi cổng thì đạp xe về bệnh viện.
Trên đường đi, còn ghé vào cung tiêu xã một chuyện, chuẩn bị mua một chiếc két sắt, đáng tiếc cũng không có két sắt di động, chỉ có loại két sắt cồng kềnh, với loại khóa xoay số, cô suy nghĩ một chút, quyết định không mua nữa.
Nếu như chỉ dùng balo thì không sao, nhưng nếu dùng loại két sắt nặng nề này, chỉ khiến mang lại cho người ta cảm thấy như ‘giấu đầu lòi đuôi’.
Đợi đến lúc cô rời khỏi Cũng tiêu xã thì cũng đã là 1 giờ chiều rồi, cho nên cô đi mua mấy hộp cơm chiên và một đĩa thức ăn có thịt.
DTV
Lúc Khương Chi quay trở lại bệnh viện, liền nhìn thấy An Thiên Tứ đang gọt hoa quả cho Tiểu Diệu ăn.
Cô khẽ nhướng mày nói: “Thiên Tứ?”
An Thiên Tứ quay đầu nhìn về phía cô, cũng không ngừng động tác trong tay, nói: “Cô về rồi.”
Tiểu Qua chạy tới, ôm chặt lấy chân Khương Chi, giận dỗi nói: “Mẹ, sao giờ mẹ mới về thế? Nếu như không phải có thầy An ở đây, bọn con đều bị đói bụng rồi, có phải mẹ đã quên bọn con rồi hay không?”
Khương Chi xoa đầu của thằng bé, dịu dàng nói: “Hôm nay mẹ có việc bận nên về muộn một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-111.html.]
Cô đi đến bên cạnh giường, nhìn Tiểu Diệu đang nhai táo, dịu dàng nói: “Sao rồi? Con có thấy khó chịu ở đâu không?”
Tiểu Diệu lắc đầu, cảm xúc vẫn có chút chán nản, nói: “Mẹ, con không sao cả.”
Cậu nhóc vẫn còn chưa thoát ra khỏi nỗi buồn ‘đã tìm được anh cả nhưng anh cả không muốn quay về’, mong muốn lớn nhất của cậu bé là gia đình mình có thể được đoàn tụ hạnh phúc bên nhau.
Khương Chi mím môi, trong lòng cũng có chút nặng nề.
Tính cách của Hổ Tử bướng bỉnh cố chấp, một khi đã quyết định chuyện gì thì khó mà thay đổi, nếu không sau khi trốn thoát thành công, cậu bé cũng thà chọn lang thang ăn rác còn hơn về nhà.
Ở trong lòng của cậu bé, mẹ và các anh em trước đây đều đã trở thành một thứ ‘râu ria’ có thể vứt bỏ được.
Lúc này, giọng nói vui mừng của Trương Anh Tử cắt đứt suy nghĩ của cô, “Chị Khương, chị nhanh đến đây xem quần áo mà em làm này!”
Khương Chi lấy lại tinh thần, đi đến bên giường của Trương Anh Tử, thấy cô ấy đang cầm một bộ vest nữ màu đen, chất liệu xếp nếp tốt, mềm mại, các chi tiết được thiết kế riêng trên trang phục đủ để thể hiện sự khéo léo của cô ấy.
Khương Chi hơi kinh ngạc nói: “Đẹp lắm.”
Mặc dù biết Trương Anh Tử rất có năng khiếu trong lĩnh vực thiết kế trang phục, nhưng cô không ngờ rằng ở tuổi này của cô ấy lại có tay nghề như vậy.
Nghe vậy, Trương Anh Tử nở nụ cười ngượng ngùng, sau đó lại hào phóng nói: “Bộ vest này được may theo số đo của chị Khương đấy, đợi khi nào làm xong, chị có thể mặc thử cho em xem không? Nếu như chị Khương mặc vào, chắc chắn sẽ rất đẹp!”
Vừa nói, cô ấy vừa vui vẻ tiếp tục động tác trong tay.
Khương Chi cụp mắt nhìn một Trương Anh Tử đang cười vô cùng hạnh phúc, rồi đột nhiên cười khúc khích.
Cô giơ thức ăn mà mình mua về nói: “Nếu mọi người đã ăn xong rồi, vậy thì suất cơm này chỉ có thể do mình chị ăn nhỉ?”
An Thiên Tứ rót một cốc nước đưa cho cô, nói: “Cô đi ăn cơm đi, muốn chăm sóc thật tốt cho mấy đứa trẻ thì thấy lo cho bản thân mình trước đã.”
Khương Chi cụp mắt gật đầu.
Cô ngồi trước bàn cạnh giường, xúc từng miếng cơm một, động tác cực kỳ máy móc.
An Thiên Tứ cau mày, trong lòng có chút khó chịu, nhỏ giọng nói: “Tôi đã nhắc đến chuyện của Vương Bằng Phi với cha tôi rồi, cô đừng lo.”
Khương Chi hơi giật mình, đặt đũa xuống, giọng điệu trịnh trọng nói: “Cảm ơn anh.”
An Thiên Tứ nhìn vào đôi mắt hạnh sáng ngời xinh đẹp của cô, lỗ tai hơi ửng đỏ, khẽ lắc đầu nói: “Cô không cần khách sáo như vậy với tôi làm gì.”
Nói xong, anh ấy dường như nghĩ đến điều gì, lại nói: “Nghe mẹ tôi nói cô có một đứa con đang ở trong nhà máy thép huyện Thấm?”
Vốn dĩ anh ấy muốn hỏi tại sao mấy đứa con của cô lại bị thất lạc, nhưng nghĩ rằng đó là chuyện riêng tư của đối phương, cho nên cũng ngại không dò hỏi.
Hơn nữa, trong lòng anh ấy cũng mơ hồ có suy đoán rồi.
Tính tuổi, bốn đứa trẻ được sinh ra trong thời gian xảy ra nạn hạn hán, lúc đó điểm lao động của một gia đình kiếm được còn không đủ để ăn một bữa no, chứ đừng nói đến một người phụ nữ một mình nuôi bốn đứa con, cho nên không còn cách nào khác phải đưa con mình cho người khác nuôi cũng là chuyện bình thường.
Anh ấy cũng không cảm thấy hành vi này là sai, sai chính là người đàn ông đã bỏ rơi vợ con kia!
Anh ấy chỉ cảm thấy đau lòng cho Khương Chi, đau lòng về những bi thảm mà cô đã trải qua trong quá khứ.
Anh ấy muốn đối xử tốt với cô ấy và bọn trẻ.
Khương Chi khẽ dừng lại một chút, một lúc sau, giọng điệu có chút nghiêm túc nói: “Đúng vậy, lão đại đang ở nhà máy thép.”
An Thiến Tứ mím môi, nói: “Có cần tôi giúp gì không?”
Anh ấy có thể nghe ra được sự khó xử trong giọng nói của cô.
Khương Chi vừa định lắc đầu, chợt nhớ đến số tiền trong balo, suy nghĩ một chút, nói: “Ngày mai tôi muốn quay về trấn Đại Minh một chuyến, có thể làm phiền anh…….”
Cô còn chưa nói xong, An Thiên Tứ đã vội vàng trả lời: “Không phiền gì cả, đây là chuyện tôi nên làm mà.”