Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 108
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:30:18
Lượt xem: 36
…
Khương Chi ngồi cạnh ghế lái, cô chỉ cảm thấy không khí bị đè nén vô cùng.
Hai tay Thi Liên Chu lái xe, chiếc xe chạy trên đường không nhanh không chậm, anh hoàn toàn chưa phát hiện người ngồi cạnh mình không được tự nhiên.
Khóe mắt Khương Chi quét đến tay anh, dù Thi Liên Chu đã mang găng tay đen nhưng vẫn có thể nhìn ra hình dáng thon dài của những ngón tay, bỗng nhiên trí nhớ của cô không tự giác đã bắt đầu tái hiện lại từng màn “cảnh xuân” trước kia.
Miệng đắng lưỡi khô.
Khương Chi mấp máy môi, hạ cửa sổ xe xuống, để mặc cho gió lạnh tràn vào, thổi tan bầu không khí xấu hổ trong xe.
Từ lúc lên xe đến giờ, hai người họ chưa mở miệng nói một câu nào.
Khương Chi ngẫm nghĩ, nói thế nào thì Thi Liên Chu cũng vừa mới giúp mình, vì vậy cô cười giả lả, nói: “Anh Thi, sao anh lại ở nơi này?”
Thi Liên Chu vẫn tích chữ như vàng: “Ngang qua.”
Khương Chi không thèm để ý đến câu trả lời của anh, cô khách sáo nói: “Vừa rồi rất cảm ơn anh Thi.”
Dứt lời, cô lập tức nghe thấy tiếng nói của Thi Liên Chu truyền đến: “Cảm ơn thế nào?”
Nghe vậy, khóe miệng Khương Chi hơi co rút, cô dứt khoát im lặng, không nói tiếng nào nữa.
Làm sao cô lại quên mất Thi Liên Chu cũng giống như cô, anh là một thương nhân.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cũng đã đến nơi.
Khương Chi cau mày hỏi: “Đây là đâu?”
Đây là một tòa nhà dân cư rất xa lạ.
Thi Liên Chu lấy một chiếc áo khoác từ trong xe phủ lên người mình, thuận tay đốt một điếu thuốc, thản nhiên nói: “Phim trường.”
Khương Chi: “?”
Trong lòng đầy suy nghĩ phức tạp nhìn Thi Liên Chu. Cô đã biết trước người này thường hành động khác thường, nếu là người bình thường, sau khi cứu “mỹ nhân” thì phải cẩn thận an ủi, đưa người ta về nhà, không phải sao?
Thế này là thế nào?
Khương Chi chỉ có thể oán thầm một câu: Sống một mình đi!
Dường như Thi Liên Chu cũng hiểu được ý nghĩa trên gương mặt cô, anh nghiêng đầu liếc cô một cái, hiển nhiên ánh mắt kia còn ẩn chứa một ít miệt thị.
Khương Chi hít sâu một hơi, vừa muốn mở miệng thì đã thấy anh đưa cho cô một tờ giấy.
Khương Chi khựng lại, rất nhanh cô đã kịp nhận ra đây là cái gì. Khương Chi nhận lấy và xem xét, quả nhiên đây là giấy phép.
Phải nói rằng không hổ là cậu út của nữ chính, năng lực làm việc không thể chê được.
Nghĩ như vậy, Khương Chi cong môi, cười nói: “Anh Thi, thật sự đã làm phiền anh!”
Thi Liên Chu từ chối cho ý kiến, anh nói rất thản nhiên: “Cô có hiểu biết rất lớn về điện ảnh như thế, ở đây tôi cần một số ý kiến của cô.”
Nghe vậy, môi đỏ của Khương Chi bĩu một cái, cô không lên tiếng.
Dưới cái nhìn của cô, giao dịch giữa hai bên đã kết thúc từ khi Thi Liên Chu rời khỏi bệnh viện và cô nhận được giấy phép này, nếu tiếp tục dây dưa với anh thì cô lại bước vào một vòng dây dưa mới, việc này rất bất lợi cho cô.
Thi Liên Chu híp mắt, ném t.h.u.ố.c lá trong tay mình xuống, dùng giày nghiền dẹp nó.
Anh bước lên hai bước, hơi khom lưng, đôi mắt hẹp dài nhìn chằm chằm Khương Chi mà không chớp mắt, lạnh lùng nói: “Khương Chi, cô sợ tôi?”
Đây không phải lần đầu tiên anh có cảm giác này.
DTV
Lần ở rạp chiếu phim trước đó, anh đã phát hiện ra điều này, người phụ nữ trước mặt này giống như đang e ngại và từ chối đến gần anh.
Lần gặp này cũng vậy, tuy cảm giác đó đã yếu đi nhưng tóm lại nó vẫn còn ở đó.
Khương Chi nhíu mày, đuôi lông mày khẽ động đậy, trong đôi mắt hạnh là sự lạnh lùng không có tình người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-108.html.]
Cô không lùi mà còn bước đến, đôi môi đỏ gần như sắp dán lên người Thi Liên Chu, giống như rất nhẹ nhàng: “Vì sao tôi phải sợ anh?”
Thi Liên Chu lùi về phía sau mấy bước, nhếch môi mỏng lên, lúc nhìn về phía Khương Chi, gương mặt thâm thúy như toát lên vẻ hung ác.
Khương Chi lạnh lùng cười nhưng cái lưng vừa căng cứng của cô cũng được buông lỏng chút ít.
Thi Liên Chu đã có sự tò mò về cô, nhất định cô phải đi ngược lại với con đường cũ, cô phải khiến anh chán ghét, nếu không sự tò mò này của anh có thể trở thành đòn trí mạng dành cho cô.
Còn chưa đợi Thi Liên Chu mở miệng, Khương Chi đã nói tiếp: “Đi thôi! Anh dẫn đường đi, tôi giúp anh, như vậy xem như hết nợ nần nhau.”
Thi Liên Chu nhìn cô, không nói thêm lời nào, anh dẫn cô đi đến vườn hoa phía sau của tòa nhà.
Khương Chi vừa đến, cô ngửi được hương hoa thoang thoảng, thời tiết tháng tư nên lá cây cũng không tính là um tùm thì càng không cần nói đến hoa.
Khương Chi phóng tầm mắt nhìn xung quanh thì lập tức nhìn thấy một thác hoa nghiêng xuống từ một nơi hẻo lánh, thân dây leo quanh co khúc khuỷu tràn ra giàn che, nụ hoa màu tím đỏ rủ xuống tạo thành một biển hoa giấy xinh đẹp, nếu ở đời trước, chỉ sợ nơi này sẽ trở thành thánh địa được đánh thẻ đỏ trên mạng xã hội mất.
Thi Liên Chu đi thẳng một đường, các nhân viên đang bận rộn làm việc nhao nhao chào anh một tiếng: “Đạo diễn.”
Khương Chi đi theo phía sau anh, tất nhiên đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt tò mò.
Lúc này có một dáng người quen thuộc từ một góc hẻo lánh đi đến.
Cô ta vừa nhìn thấy Khương Chi thì nghi ngờ hỏi: “Vì sao cô và Liên Chu lại đi cùng nhau?”
Khương Chi lườm Trương Nhân, căn bản là cô khinh thường, không muốn trả lời, vẫn đi theo Thi Liên Chu đến cạnh camera.
Trong nháy mắt gương mặt trang điểm xinh đẹp của Trương Nhân cũng trở nên méo mó, cô ta mặc trên người mình bộ quần áo tác nghiệp của ký giả, trên cổ còn đeo máy chụp ảnh, hiển nhiên là diễn viên khách mời của đoàn phim.
Khương Chi không để ý đến cô ta, cô thuận tay cầm kịch bản lên đọc nhanh như gió.
Tuy Khương Chi không phải dân chuyên nghiệp nhưng mấy người ở đây làm thế nào có thể vượt qua một người sống ở thời đại bốn mươi năm sau này, chưa từng xem qua một ngàn bộ phim thì cũng có đến tám trăm bộ, kêu cô đưa ra lời đánh giá cũng không phải vấn đề gì lớn.
Trương Nhân nhìn Khương Chi đứng cảnh Thi Liên Chu thì trong lòng ghen ghét cực độ.
“Cô gái kia là ai? Vì sao trước giờ chưa từng nhìn thấy cô ấy?”
“Tôi nói này, sao cô lại không có năng lực phân biệt như thế? Có thể đi theo ông chủ đến đây thì chắc chắn mối quan hệ không tầm thường.”
“Ha ha, nói không chừng chính là bà chủ tương lai của chúng ta đó.”
“…”
Nơi nào có người thì nơi đó có chuyện hóng hớt.
Thi Liên Chu là ông chủ lớn của công ty sản xuất phim, anh có nhan sắc, có tiền, có chỗ dựa phía sau, còn có tài hoa, có thể được xưng là người đàn ông ưu tú, chỉ cần nói hai câu với người khác phái thì những lời đồn đãi cũng bắt đầu thổi lên.
Nhưng nếu người nghe thấy là Trương Nhân thì những lời này không khác gì sấm sét.
Cô ta quay đầu quát lên: “Mấy người không cần làm việc sao?”
Mọi người lập tức giải tán nhưng ánh mắt nhìn cô ta lại ẩn chứa ý cười cợt.
Trương Nhân nắm chặt máy ảnh trong tay mình, chặt đến mức khiến khớp ngón tay trở nên trắng bệch. Đột nhiên giống như Trương Nhân nghĩ đến điều gì đó, cô ta cúi đầu nhìn máy ảnh, một tia sáng u tối lướt qua mắt cô ta.
Khương Chi cầm kịch bản lên, đọc từ đầu.
Tên phim là (Yêu Nhau Từ Mùa Mưa Ấy), nghe tên là biết phim tình cảm.
Bối cảnh của câu chuyện như một lời kể, cốt truyện được thuật lại dưới dạng ký ức.
Chẳng hạn như nam nữ chính là bạn học cùng trường cấp ba, nam chính thầm mến nữ chính, sau kỳ thi đại học, một người đậu đại học tỉnh thành, một người khác thi rớt, cuối cùng nam nữ chính cũng có kết quả tốt đẹp, sau này nam chính nhớ đến chuyện mình tỏ tình vào mùa mưa năm ấy thì nghẹn ngào khóc rống.
Thi Liên Chu bình tĩnh hỏi: “Cô suy nghĩ thế nào?”
Khương Chi trầm ngâm, sau đó nói: “Bộ phim rất phổ thông, tình tiết không được tính là đặc sắc.”
Khương Chi nhận xét rất khách quan, nếu ở đời trước, những bộ phim thế này chắc chắn sẽ nhận lấy sự ghẻ lạnh của khán giả.