Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:30:13
Lượt xem: 35
Hình Phương nhìn thấy cũng hơi buồn cười, khó mà nhìn ra một chút thương cảm nào.
Nhưng Khương Chi thì cười không nổi.
Bốn anh em cùng một mẹ sinh ra, lại bị chia cách như thế, cảm giác ruột rà thân thuộc xen lẫn xa lạ thế này đáng buồn biết bao?
DTV
Khóc một hồi lâu, Tiểu Qua mới dần dần ngừng lại, cậu bé vẫn nghẹn ngào, nói: “Anh cả, trở về với em, với mẹ đi!”
Hổ Tử cúi đầu, không lên tiếng.
Tiểu Qua lo lắng nhìn cậu bé, vội hỏi: “Anh cả, anh làm sao vậy? Anh không quan tâm em và mẹ sao?”
Rất lâu sau đó Hổ Tử mới chậm rãi nói: “Là bà ấy không cần anh nữa, bây giờ anh cũng không cần bà ấy.”
Nghe vậy, Tiểu Qua cũng ngẩn người, bất chợt nhóc con tức đến mức phồng hai má lên, trừng mắt nhìn Hổ Tử nói: “Trước kia anh còn nói phải nghe lời mẹ, sao bây giờ lại thế này? Anh không cần mẹ nữa, cũng không cần em nữa, anh không phải anh cả của em!”
Dứt lời Tiểu Qua đã đẩy Hổ Tử ra.
Trẻ con vui mừng phẫn nộ chính là như vậy, ở cạnh người nào thì sẽ nghiêng về người đó.
Ở trong lòng Tiểu Qua, Hổ Tử đã không còn là anh cả trong trí nhớ của cậu nhóc nữa, anh cả đã “làm phản”, nếu so sánh với người mẹ “tiên nữ”, tất nhiên anh cả không quan trọng bằng.
Khương Chi thấy vậy thì quýnh lên: “Tiểu Qua!”
Hình Phương cũng sửng sốt, cô ấy không ngờ Tiểu Qua nói ra tay là ra tay, cô ấy vội vàng đỡ Hổ Tử.
Hổ Tử bị đẩy lảo đảo mấy bước, sau khi đã đứng vững rồi thì không tức giận nữa, chỉ nhìn Tiểu Qua một cái rồi quay người chạy vào phía trong xưởng thép.
“Đồng chí Khương, tôi vào trong trước đây.” Hình Phương quay đầu nhỏ giọng nói một tiếng rồi vội đuổi theo. Người là do cô ấy dẫn ra, nếu xảy ra chuyện gì thì cô ấy cũng không gánh nổi trách nhiệm.
Tiểu Qua đứng yên tại chỗ thấy Hổ Tử quay đầu chạy mất, nắm tay nhỏ bóp chặt, đôi mắt phượng ửng đỏ, mím chặt môi, dáng vẻ muốn khóc nhưng không khóc.
Cậu bé cũng không biết vì sao anh cả của mình dường như đã biến thành người khác thế này.
Khương Chi mấp máy môi, gọi: “Tiểu Qua, trở về thôi.”
Tiểu Qua vẫn đứng im trong chốc lát, sau đó mới cúi đầu, bước ra khỏi cổng.
Khương Chi thấy dáng vẻ cậu bé giống như không còn sức lực nữa, cô thở dài, hơi ngồi xổm xuống nói: “Cho dù thế nào thì con cũng không nên ra tay, đúng không? Đã lâu rồi mới gặp lại, con ra tay đẩy anh con như vậy, có phải anh con sẽ rất đau lòng không? Con không cần anh cả nữa sao?”
“Anh ấy không cần mẹ, anh ấy không phải anh cả của con nữa.” Tiểu Qua kéo căng miệng, giọng điệu bướng bỉnh mà uất ức.
Khương Chi đưa tay ôm cậu bé vào lòng mình, khẽ nói: “Là do mẹ có lỗi với anh cả con, làm tổn thương anh cả con, anh cả con cũng không làm gì sai cả. Lần sau gặp lại, con phải nói tiếng xin lỗi với anh cả con, biết không?”
Tiểu Qua buồn bã khẽ gật đầu.
Khương Chi vuốt tóc Tiểu Qua, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Lúc gần đi, giống như Khương Chi đã nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Hổ Tử ở một góc khuất nhưng chỉ thoáng qua rất nhanh, nhanh đến mức giống như ảo giác.
Khóe môi Khương Chi hiện ý cười. Xem ra sau khi nhìn thấy Tiểu Qua, Hổ Tử không phải thờ ơ như biểu hiện bên ngoài của cậu bé.
…
Trên đường trở về, Khương Chi ghé vào một cửa hàng bán vải.
Trong cửa hàng được trang trí bằng chất liệu gỗ, trên tường có nhiều giá gỗ, bên trong xếp chồng rất nhiều cuộn vải lên nhau, ở chỗ cao hơn thì có các loại vải được xếp dọc, gồm vải hoa, lụa… Màu sắc xinh đẹp, long lanh và rất thu hút.
Khương Chi mua đồ dựa theo danh sách Trương Anh Tử đã liệt kê, cô mua vải bông đường vân phẳng, vải nhung, giá cả cũng không tính là đắt.
Khương Chi sờ lên chất vải, trong lòng không khỏi cảm thán Trương Anh Tử là người có tài năng về thời trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-105.html.]
Muốn làm tốt u phục phải có đủ ba yếu tố là bản lĩnh, công nghệ và chất liệu.
Nếu có đủ công nghệ, vải vóc sẽ được phát huy ưu điểm lớn nhất của nó. Trong khi Khương Chi không có hiểu biết về vải vóc, bản vẽ của cô cũng chỉ ở mức dễ coi nhưng chỉ dựa vào bấy nhiêu đó Trương Anh Tử vẫn có thể lựa chọn ra chất liệu có cảm giác rủ xuống thế này, quả thật rất có tài!
Hơn nữa cô ấy còn cân nhắc đến vấn đề tiền nong nên đã cố ý chọn lựa loại chất liệu rất rẻ.
Khương Chi cảm thán một tiếng, mua tất cả đồ đạc cần thiết, cô mới đạp xe chở Tiểu Qua quay về.
Lúc trở lại bệnh viện, cô thấy An Thiên Tứ ngồi trên hàng ghế dài ở hành lang, trên mặt anh ấy đầy lo lắng.
Khương Chi cầm bao lớn bao nhỏ, nhướng mày nói một tiếng: “Thiên Tứ?”
Tiểu Qua ngẩng đầu, cảm xúc vốn không vui liền hét lên: “Thầy An!”
An Thiên Tứ đột nhiên đứng dậy, thấy thế, lấy đồ vật từ trong tay cô.
Khương Chi thắc mắc: “Tại sao anh lại đứng ở cửa vậy?”
Nghe vậy, An Thiên Tứ cười khổ một tiếng: “Anh Tử không mở cửa, nói là cô bảo, ngoại trừ bác sĩ, những người khác đều không thể đi vào.”
Khóe miệng Khương Chi giật giật, Trương Anh Tử đúng là một người công nhân tận tụy với chức trách.
Cô đang định gõ cửa thì một nhóm người đột nhiên đi lên từ cầu thang cuối hành lang.
Khương Chi ngoảnh đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông đang đi ở phía trước, theo sau là nhóm người đang vây quanh anh.
Thi Liên Chu.
Thân hình anh cao lớn, mặc áo sơ mi trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác màu nâu làm từ lông lạc đà, trong tay cầm một tệp văn kiện.
Ngũ quan anh vẫn thâm thúy như vậy, làm da trắng đến mức gần như không còn chút máu, hàng mày đen đậm cực kì sắc nét.
Khương Chi nhìn thoáng qua thì thu hồi ánh mắt.
Tiểu Qua nhìn cũng không nhìn, cậu bé vẫn đang đắm chìm trong nỗi buồn từ chuyện “Anh cả làm phản”.
Oan gia ngõ hẹp, hành lang đã bé nay càng trở nên chật chội hơn.
Bước chân An Thiên Tứ khẽ nhúc nhích, hơi lùi về sau một chút, anh ấy nhớ rõ đã gặp người đàn ông này một lần trên trấn Đại Danh.
Vốn dĩ anh ấy định gật đầu chào hỏi một cái, nhưng không biết vì sao, tuy rằng vẻ mặt của đối phương không vui không buồn, thậm chí còn có chút thản nhiên, nhưng anh ấy vẫn cảm thấy e ngại, đến tận khi đối phương vào phòng bệnh bên cạnh thì cái cảm giác áp bức này mới từ từ tan đi.
Khương Chi đã mở cửa ra, gọi: “Vào đi.”
An Thiên Tứ thở nhẹ một hơi, gật đầu.
Vừa vào cửa, Khương Chi đã nhìn thấy đôi mắt trừng như chuông đồng của Trương Anh Tử.
Cô bé đang nhìn chằm chằm vào cửa.
Nhìn thấy cô, Trương Anh Tử xém chút nữa vui quá mà khóc lên: “Chị Khương, cuối cùng mọi người cũng đã trở lại rồi!”
Lần đầu tiên cầm trong tay số tiền lớn như vậy, trong lòng cô bé rất hoảng sợ.
Khương Chi bật cười, an ủi nói: “Không cần khẩn trương như vậy, đây, đây là đồ em muốn, nhìn xem có đúng hay không.”
Trương Anh Tử nhìn bao lớn bao nhỏ nguyên liệu và kim chỉ, cũng không còn khẩn trương nữa, vành mắt đang đỏ cũng bớt dần, ôm đồ vật về lại giường bệnh, vui vẻ nói: “Chị Khương, mọi việc vẫn ổn, giao cho em, đảm bảo sẽ không làm chị thất vọng!”
Dứt lời, lập tức khua chiêng gõ trống vào làm các bước chế tác, sắp xếp nguyên liệu, cắt may, khâu vá…Chuyện cần làm cũng có không ít.
Bên kia Tiểu Qua đã cởi giày và áo bông, trèo lên giường Tiểu Diệu, nhấc một góc chăn đắp lên người mình.
Tiểu Diệu nghi hoặc hỏi: “Thế nào rồi? Mẹ dẫn em đi đâu vậy?”