Xuyên Sách Thành Nữ Phụ Nghèo Hèn Nuôi Bốn Con - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-11-16 23:30:10
Lượt xem: 51
Lê Đăng Vân nhíu mày, anh ta thật sự chưa từng thấy người phụ nữ nào cố chấp thế này, thế mà còn có người kiên quyết đẩy tiền ra ngoài sao?
Khương Chi nhún vai, nhét tiền vào tay Lê Đăng Vân: “Nhận đi! Nếu các người không nhận thì tôi cũng chột dạ.”
Nghe vậy Lê Đăng Vân cười khổ lắc đầu: “Cô chuyền tay bán những món hàng kia kiếm được bao nhiêu lời mà dám chia hai ngàn cho chúng tôi thế này?”
Khương Chi không lên tiếng, cô chỉ kéo khóa ba lô lại, đặt ở đầu giường.
Thái độ của Khương Chi có thể tùy ý như vậy khiến Lê Đăng Vân phải đánh giá cô cao hơn.
Thời này, với bất kỳ người nào, hai vạn bảy ngàn một trăm đồng cũng là một khoảng tiền cực kỳ to lớn.
Cho dù ở nhà anh ta, anh ta không cần lo ăn uống nhưng muốn kiếm ra hai vạn cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Ở đây, ngoại trừ Lê Sơ là cậu chủ nhỏ chưa từng biết khó khăn trong xã hội và An Thiên Tứ, con nhà giàu sang quyền quý vô cùng ưu việt ra thì ai mà không động lòng với số tiền này.
Nhưng Khương Chi lại rất khác, đột nhiên trở thành người cực kỳ giàu có, cô hoàn toàn không hề đắc ý, tự hào khi trở thành “nhà vạn tệ”, lúc đối diện với một ba lô đầy tiền kia, thái độ của cô cũng giống như nhìn vào một đống giấy trắng, hoàn toàn không d.a.o động.
Lê Đăng Vân tự nhủ, mình nhìn người rất chuẩn, anh ta có thể nhìn ra đối phương thật sự không quan trọng quá nhiều đến số tiền này.
Vì sao lại như vậy?
Trong lòng Lê Đăng Vân rất nghi ngờ, trên mặt anh ta cũng không thể kiềm chế sự thắc mắc và mờ mịt không thể hiểu được.
Khương Chi liếc nhìn vẻ mặt của anh ta nhưng không có ý định giải thích.
Cô không thể kể chuyện của đời trước.
Khi đó, cô từng vì sở thích của mình mà đã bỏ ra cái giá ba trăm triệu mua chiếc ấm sứ đầu phượng Nguyên Thanh Hoa từ một buổi đấu giá.
Hiện tại chỉ mới kiếm hơn hai vạn, có gì đáng để kiêu ngạo chứ?
Sống ở thời đại này, dù hầu hết mọi người đều túng quẫn nhưng cũng không phải không có kẻ có tiền, chỉ có điều kẻ có tiền cũng không dám huênh hoang quá múc, tất cả đều phải kín tiếng.
Cô nhớ rõ, ở đời trước có một tham quan, trong thời kỳ đất nước khó khăn mà tham quan này còn có thể tùy tiện tham ô khoảng năm mươi vạn, ngoài ra còn có một số nhà giàu gả con gái, một món đồ cưới nhỏ cũng hơn trăm triệu. Vì vậy nếu nói những điều này với người sống ở thời đại 80 mà nói chẳng khác gì đang nói chuyện hoang đường.
Tất cả ở đây cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi.
Lê Sơ rầu rĩ không vui nói: “Chị, em trở về thủ đô rồi, nếu chị muốn liên lạc với em thì tìm anh em nhé.”
Khương Chi: “Được.”
Lê Đăng Vân cũng không nhìn nổi dáng vẻ này của Lê Sơ, anh ta không kìm được nói: “Em đủ rồi đó, cũng đâu phải mấy cô gái hở một chút là đau buồn, xót xa, giả vờ cái gì vậy?”
Vừa nói, một bàn tay đã đập lên ót Lê Sơ, sau đó còn châm biếm: “Lúc vừa mới đến đây, ngày nào cũng hét lên nói cha mẹ mình xem thường mình nên mới ném mình đến huyện Thấm này. Bây giờ chẳng phải được quay lại thủ đô rồi sao? Vì sao cảm xúc lại giống mấy người phụ nữ như thế?”
Lê Sơ liếc mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: “Anh thì biết cái gì chứ?”
Đột nhiên, giống như nhớ đến chuyện gì đó, cậu ấy vội nói: “Chị, phải nhanh chóng mở nhà xuất bản, cũng phải tranh thủ phát hành tiểu thuyết đi ạ! Nếu truyện (Anh Hùng Xạ Điêu) còn chưa chịu đăng tiếp chương sau, nói không chừng đám người hâm mộ sẽ kéo nhau đến tập trung trước cửa nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân kiếm chuyện mất.”
Khương Chi cau mày. Kiếm chuyện sao?
Lê Đăng Vân ngồi dựa vào ghế sô pha, cười nói: “Có thể như thế thật đó. Tôi nghe bạn của mình nói ngày nào nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân cũng nhận được thư hối thúc, nếu không phát hành chương tiếp theo nữa, rất có thể nhà xuất bản sẽ bị một vòng người rất lớn bao vây lấy.
Trái lại Khương Chi rất bình tĩnh, khóe miệng cô co giật, nói: “Trước đây họ là người nuốt lời, ác nhân tự có ác nhân trị thôi.”
An Thiên Tứ ngồi một bên nghe thấy cũng mờ mịt chưa hiểu gì: (Truyện Anh Hùng Xạ Điêu)?”
An Thiên Tứ đã từng đọc tiểu thuyết võ hiệp này của nhà xuất bản Văn Học Nhân Dân, có thể nói nội dung tiểu thuyết rất tỉ mỉ, tình tiết này đan xen với tình tiết khác khiến người đọc bị cuốn vào, lúc đọc An Thiên Tứ còn cảm thán một câu, có một ngôi sao sáng sắp nổi lên trong giới văn học rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-nu-phu-ngheo-hen-nuoi-bon-con/chuong-103.html.]
Chỉ là việc mở nhà xuất bản và (truyện Anh Hùng Xạ Điêu) có liên quan gì?
Lúc ngồi ở trên xe, anh ấy còn chưa nghe kể về chuyện này.
Lê Đăng Vân lặng lẽ nhìn anh ấy, trong lòng lại cảm thán một câu: Còn nói thích người ta, thế mà cái gì của người ta cũng không biết, thế này thì tính là yêu thích sao?
DTV
Lê Sơ cười toe toét nói: “Anh Thiên Tứ còn chưa biết sao? Tác giả Đại thần của (truyện Anh Hùng Xạ Điêu) chính là chị Khương.”
Nghe vậy, An Thiên Tứ cũng không thể tin vào tai mình, anh ấy ngạc nhiên nhìn về phía Khương Chi.
An Thiên Tứ vẫn luôn có hảo cảm với Khương Chi vì tính cách tự lập, kiên cường của cô và sự dịu dàng của cô đối với các con mình, thế nhưng bây giờ An Thiên Tứ mới hiểu rõ thì ra hảo cảm kia của anh ấy lại thiếu hiểu biết như vậy.
Thì ra cô là một người phụ nữ ưu tú như thế.
Nghĩ đến đây, An Thiên Tứ lại không nhịn được nghĩ gã đàn ông bỏ chạy kia có phải bị mù mắt rồi không?
Khương Chi nhìn Lê Sơ, cong môi cười nói: “Chị sẽ đưa nhà xuất bản vào danh sách những việc quan trọng, em yên tâm quay lại thủ đô đi!”
Lê Sơ khẽ gật đầu, đến lúc gần đi, cậu ấy mới nói nhỏ với Trương Anh Tử cái gì đó, còn kín đáo đưa cho cô ấy một tờ giấy, sau đó mới đi theo Lê Đăng Vân và An Thiên Tứ rời khỏi bệnh viện.
Khương Chi nhìn ánh mắt hoảng loạn, có tật giật mình của Trương Anh Tử cũng không nói gì.
Cô biết Lê Sơ và Trương Anh Tử vẫn sẽ giống như trong nguyên tác, họ sẽ trở thành bạn bè qua thư.
Chẳng qua nội dung cốt truyện đã có sự thay đổi.
Dù sao người kết đôi với Lê Sơ là nữ chính Thi Nam Châu đã trở lại thủ đô, cô ấy là nhân vật công chúa được mọi người sủng ái, chỉ cần có yêu cầu gì thì toàn bộ nhà họ Thi đều đáp ứng, cộng thêm phẩm chất con người Thi Nam Châu thiện lương, tốt đẹp, rất khó nói kết quả sẽ thế nào.
Trong nguyên tác, từ khi Lê Sơ và Trương Anh Tử xác định mối quan hệ, sau khi họ chia tay thì Thi Nam Châu mới xuất hiện.
Nhưng hiện tại trình tự này đã bị rối loạn, ở thủ đô sẽ xuất hiện khói lửa thế nào cũng không thể đoán trước được.
Cứ thuận theo tự nhiên vậy.
Khương Chi liếc nhìn ba lô lớn ở đầu giường, cô cũng không định đi gửi tiền.
Ngày mai cô sẽ quay về trấn Đại Danh một chuyến, mau chóng xác định trụ sở cho nhà xuất bản, còn về phần máy in và máy đóng sách, trước tiên cô sẽ tìm hiểu xem nếu mua trao tay thì cần bao nhiêu tiền, sau đó mới cân nhắc có nên mua từ hệ thống của thương thành hay không.
Khương Chi yêu cầu Trương Anh Tử liệt kê những thứ cô ấy cần ra.
Đợi một lát nữa quay lại, cô sẽ mua mang về.
Khương Chi vẫy tay, nói: “Tiểu Qua, con đi theo mẹ ra ngoài một chuyến.”
Vừa nghe thấy, Tiểu Qua vừa mới ăn no nằm trên giường đã vụt đứng lên, chạy đến trước mặt mẹ mình, vui mừng hỏi: “Thật sao mẹ?”
“Ừ.”
Khương Chi xoa đầu nhóc con, sau đó lại quay đầu nói với Tiểu Diệu: “Mẹ có chuyện cần Tiểu Qua hỗ trợ, chờ giải quyết xong, mẹ sẽ nói cho con biết, con sẽ rất vui, được không?”
Tiểu Diệu mấp máy môi, nhỏ giọng nói: “Được.”
Khương Chi nhìn về phía Trương Anh Tử, chỉ vào ba lô tiền: “Em khóa cửa cho kỹ, ngoại trừ bác sĩ ra thì không cho người khác bước vào.”
Trương Anh Tử lập tức trở nên căng thẳng, trịnh trọng gật đầu, còn tiện tay cầm chăn trùm lên ba lô: “Chị yên tâm đi chị Khương, nhất định em sẽ trông chừng thật kỹ, em cam đoan sẽ không mất một xu nào.”
Khương Chi gật đầu, dặn: “Chăm sóc tốt cho Tiểu Diệu nhé!”
“Em biết rồi chị Khương.”