Xuyên Sách Thành Ác Nữ, Phản Diện Cũng Có Xuân Thiên - Chương 649
Cập nhật lúc: 2025-10-04 00:31:55
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cung yến thường ngày vốn dĩ náo nhiệt vui vẻ, nhưng ở trong mắt Trường Bình cảm thấy nhàm chán vô vị. Nàng ở hàng đầu tiên của cung yến, các vũ cơ đang uốn éo theo điệu nhạc, lười biếng nhấp một ngụm rượu.
"Hoàng thượng đến tuổi quả thật nên thành , cho dù thành thì định hôn sự cũng !"
"Chẳng , ngài bối phận cao trong tông thất chúng , ngài qua với Thái hoàng thái hậu ."
Vài tiểu tông thất bên cạnh nhỏ giọng tán gẫu, Trường Bình liếc mắt bọn họ dậy ngoài, cho rằng bọn họ đều là một đám ngu xuẩn, thật sự coi trọng chính . Người thông minh đều thể , Hoàng thượng đang đợi đích nữ của Định Quốc Công lớn lên.
Cho dù là Hoàng thượng tự nguyện, là phu thê Định Quốc Công yêu cầu, nhưng hai bên hẳn là ngầm hiểu với . Hoàng thượng tự nguyện ý, Định Quốc Công nâng đỡ, trong tình huống , ai mơ mộng hão huyền quấy rầy chính là tự tìm đường chết.
Trường Bình từ cửa sảnh yến hội ngoài, vài bước đến một cái ao nhỏ, nàng qua bên ao về phương xa. Vì là năm mới, trong cung mỗi một nơi đều treo đèn lồng chúc mừng, điểm thêm chút ấm áp cho mùa đông lạnh giá.
Nàng chợt nhớ tới khi còn xuất giá, phụ hoàng chính là ở bên cái ao với nàng : "Trường Bình của là công chúa cao quý nhất đời, nên tùy ý mà sống."
Nghĩ đến đây, nàng nhịn bật , đời của nàng quả thật sống tùy ý. Quay đầu , nàng thấy một nam tử cao lớn cách đó xa, mà nam tử cũng đang đầu qua, hai , đều sững sờ một lát, đó gật đầu coi như chào hỏi.
Trường Bình tiếp tục về phía , một lúc nam tử về phía nàng, đến gần mới hóa là Dung vương.
"Công chúa cũng ngoài hít thở khí trong lành?" Dung vương hành lễ với nàng .
Trường Bình hồi lễ, đó tùy ý : "Cung yến năm nào cũng là một kiểu, cảm thấy vô vị, ngoài dạo quanh một chút."
Dung vương nàng xong thì bật , "Công chúa quả nhiên tùy tính."
Trường Bình , hỏi: "Cung yến ngày của Nhu Lợi quốc các ngươi cũng giống như ?"
Dung vương thấy nàng nhắc đến Nhu Lợi quốc thì sắc mặt cứng đờ trong giây lát, Nhu Lợi quốc bây giờ là một phần của Đại Càn, hơn nữa, Tiêu Hoài thể thuận lợi chiếm Nhu Lợi quốc như , quan hệ to lớn với . Kể từ khi Nhu Lợi quốc sụp đổ, ít đề cập đến hai từ Nhu Lợi mặt .
"Cung yến ở cũng giống ." Dung vương bình đạm .
Trường Bình vì câu mà cảm thấy chút vui, nhưng nàng để ý chút nào. Dù nàng cũng chỉ tùy ý mở miệng hỏi một câu như mà thôi, ý gì khác, Dung vương vui thì thể gì ? Nàng đầu tiếp tục về phương xa.
Dung vương quả thật chút vui, nhưng qua tính khí của Trường Bình công chúa, cảm thấy cần chấp nhặt với nàng, chẳng qua vẫn : "Công chúa ngược tùy hứng."
Trường Bình đầu , mặt treo nụ . Thấy là keo kiệt, liền : "Ta đối với những lời , những việc từng , nay đều hối hận. Chuyện tất nhiên lý do để , cho nên khi xong cần hối hận."
Dung vương cũng về phương xa : "Bổn vương cũng bao giờ hối hận về những gì ."
Hắn hối hận vì trong ứng ngoại hợp với Tiêu Hoài, chỉ là chuyện khiến gánh vác nhiều thứ.
Trường Bình mỉm : "Vương gia cũng là tùy hứng."
Dung vương cũng mỉm , cảm thấy tán gẫu với vị công chúa nhẹ nhõm, cần chơi tâm nhãn cũng cần giả vờ giả vịt. Hai trò chuyện một lúc, cung yến sắp kết thúc, bọn họ trở về sảnh yến hội.
Ngồi đó ăn uống linh đình, Trường Bình uống thêm vài ly rượu, đến khi cung yến kết thúc, nàng ngà say. Ngồi xe ngựa trở về phủ Công chúa, nàng nha đỡ xuống ngựa, liền thấy hai vị công tử trẻ tuổi đang ở cửa đợi nàng. Nàng mơ hồ phân biệt một chút, là hai nửa năm nàng thu nhận phủ.
"Điện hạ."
"Điện hạ."
Hai vị công tử bước nhanh tới, vẻ mặt lo lắng đỡ lấy nàng. Trường Bình mắt say mơ màng xua tay : "Không cần các ngươi hầu hạ, trở về nghỉ ngơi ."
Trên mặt hai bọn họ đều lộ vẻ oán trách, tiến lên nũng, nhưng Trường Bình bước bên trong. Hai bọn họ vẫn tới gần, nhưng ma ma bên Trường Bình lạnh mặt ngăn : "Hai vị công tử về , công chúa nghỉ ngơi ."
Hai bóng lưng biến mất của Trường Bình, đó , đều thấy sự lo lắng trong mắt đối phương. Hai bọn họ công chúa đưa về phủ nửa năm , nhưng công chúa chỉ sủng hạnh bọn họ vài liền triệu họ nữa. Mà hơn nửa năm qua, công chúa cũng gọi khác đến thị tẩm. Họ sợ rằng công chúa phiền chán bọn họ, như họ sẽ còn chỗ trong phủ Công chúa.
Bên , Trường Bình trở chủ viện, lâu nước tắm chuẩn xong. Nằm trong thùng tắm rộng lớn, nàng nhắm mắt hưởng thụ sự xoa bóp của tỳ nữ.
"Nếu công chúa cảm thấy buồn chán, thể ngoài dạo." Ma ma tín của Trường Bình - Xuân Vinh nhẹ giọng : "Mấy ngày nay ít đến hồ Lãng Duyệt du thuyền, nếu ngài thử hẹn Định Quốc Công phu nhân cùng chơi?"
Hơn nửa năm nay, Trường Bình vẫn luôn buồn bã vui, Xuân Vinh lo lắng.
"Bổn cung hẹn nàng ngoài chơi, Định Quốc Công liền bày vẻ mặt cho bổn cung xem." Trường Bình đạm mạc .
Xuân Vinh mỉm : "Định Quốc Công chỉ bày vẻ mặt với mỗi ngài, những khác cũng như ."
Trường Bình hừ một tiếng, đó thở dài : "Xuân Vinh, bổn cung đột nhiên cảm thấy cuộc sống thật nhàm chán."
Xuân Vinh nặng nhẹ ấn vai nàng , "Công chúa cảm thấy cái gì thú vị thì cứ cái đó."
"Ngươi xem, bổn cung sinh một đứa hài tử thì ?" Trường Bình , trong giọng chút mong đợi.
"Được chứ !" Xuân Vinh đáp: "Nô tỳ cảm thấy công chúa nên sinh hài tử từ sớm , mặc dù ngài cái gì cũng thiếu, cũng cần hài tử để dưỡng già, nhưng hài tử là hy vọng."
Trường Bình nở nụ , nhưng qua một lúc nàng thở dài: "Bổn cung sinh với ai đây? Những ở trong phủ , bọn họ tư cách phụ của hài tử bổn cung."
Lần Xuân Vinh cũng im lặng, tìm một phận tương đương với công chúa để sinh hài tử nào dễ dàng như ?
"Thật lúc đầu bổn cung để Tề Lương Sinh ở rể phò mã, bổn cung gả qua đó." Nói đến đây, nàng hừ mạnh một tiếng: "Hắn khinh thường bổn cung, giống như khác coi thường ."
Xuân Vinh cầm khăn chà lưng cho nàng, miệng : "Tề phủ là nơi để , giống như Định Quốc Công phu nhân , cuộc sống tự chủ tự do tự tại, ai kế mẫu của khác."
Trường Bình nhắm mắt , những đạo lý đó nàng tất nhiên đều hiểu, nhưng nàng bầu bạn. Lúc đó nàng cảm thấy Tề Lương Sinh cho dù là học thức tướng mạo địa vị đều phù hợp. Hừ, ai kháng cự như chứ.
Sau khi tắm xong, Trường Bình hầu hạ bôi cao lên mới ngủ. Xuân Vinh hạ rèm xuống, tắt hết đèn trong phòng chỉ để một ngọn nến nhỏ, đó nhẹ nhàng ngoài.
Khép cánh cửa tẩm thất, bà thở một nặng nề. Nguyệt Hoà, đại nha cận, thấy bà , liền nhẹ giọng hỏi: "Công chúa ngủ ?"
Xuân Vinh gật đầu: "Đêm nay ngươi ở bên ngoài, cẩn thận đề phòng."
"Ta ." Nguyệt Hoà hạ thấp giọng: "Hậu viện kẻ đến dò la tin tức, đuổi ."
Xuân Vinh đáp lời, Nguyệt Hoà tiếp tục: "Ta thấy công chúa dường như mấy để tâm đến những vị công tử trong phủ , cần tìm thêm vài nữa ?"
Nguyệt Hoà hề thấy lời gì bất . Nàng hầu hạ Trường Bình từ thuở còn bé, vẫn luôn cho rằng công chúa nhà giống như nam tử, đều thể chủ một gia đình. Nam tử thể tam thê tứ , hà cớ gì công chúa nhà nàng thể?
Xuân Vinh đương nhiên hiểu suy nghĩ , nhưng bà vẫn đáp: "Không cần, công chúa tìm một bạn đời thể cùng ngài trò chuyện."
Nguyệt Hoà chút khó xử. Tìm một tiểu ca nhi dung mạo tuấn tú thì dễ, nhưng tìm một thể cùng công chúa trò chuyện vô cùng khó khăn. Những nam tử nguyện ý đến phủ Công chúa bồi dưỡng tình cảm đa phần đều xuất , hơn nữa bản họ việc nặng nhọc. Họ thể đồ chơi mua vui cho công chúa, nhưng để thật sự thấu hiểu công chúa nhà thì là chuyện khác.
Hai hàn huyên thêm vài câu, Xuân Vinh nghỉ ngơi, còn Nguyệt Hoà thì xuống chiếc ghế nhỏ bên ngoài tẩm thất.
Sáng ngày mùng một Tết, bắt đầu từ hôm nay đều thăm bạn bè thích. Trường Bình vốn nhiều mối giao du với giới quyền quý ở Thượng Kinh, ngoại trừ những trong tông thất, nàng cũng thích nào khác. Vì , dù thức dậy từ sớm, nàng vẫn rời giường, mãi đến giờ Tỵ mới dậy.
Nàng sai gửi thẻ bài cung, đến buổi chiều thì đến chúc Tết Thái hoàng thái hậu. Trước đây nàng vốn giao tình sâu đậm nào với Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng, tự nhiên cũng quá thiết. Tuy nhiên, nàng cũng từng ý định Thái hoàng thái hậu và Hoàng thượng hậu đãi , vì cũng cố gắng nịnh bợ họ.
Khi đến Từ Ninh cung, Hoàng thượng cũng mặt. Sau khi gặp mặt hành lễ, Trường Bình xuống và trò chuyện cùng Thái hoàng thái hậu. Thật , nàng cũng cần cố gắng chuyện, bởi lẽ hôm nay cả hai họ dường như đang vui vẻ. Tổ tôn cứ thế đùa chuyện, thỉnh thoảng Trường Bình chen vài câu.
Nàng thể chen câu chuyện là vì hai họ đang đề cập đến chuyện của phủ Định Quốc Công, mà Trường Bình vốn quan hệ tệ với Định Quốc Công phu nhân, cho nên nàng cũng ít chuyện về phủ Định Quốc Công.
Nói chuyện một lúc, Hoàng thượng rời , Trường Bình tiếp tục trò chuyện với Thái hoàng thái hậu.
"Ai gia Thư Nghi , ngươi đ.á.n.h mã điếu ?" Thái hoàng thái hậu mỉm hỏi nàng.
Trường Bình khiêm tốn đáp: "Nàng chỉ là tâng bốc thôi, thông minh như nàng , mỗi đều thua nàng ."
Thái hoàng thái hậu bật lớn: "Sau thời gian rảnh cung chuyện, đ.á.n.h vài ván với ai gia."
"Trường Bình thứ thiếu nhất chính là thời gian, về lẽ con sẽ thường xuyên phiền ngài ." Trường Bình tinh nghịch đáp lời.
Thái hoàng thái hậu lớn.
Trường Bình hiểu rằng, Thái hoàng thái hậu thể chuyện thiết với như , là bởi vì nàng mối quan hệ tệ với Định Quốc Công phu nhân, hưởng chút vinh quang từ bà mà thôi.
Nàng cáo từ Thái hoàng thái hậu một hồi trò chuyện. Ra khỏi cung, tại cổng cung nàng tình cờ gặp Dung vương. Cuộc yến tiệc ở cung điện ngày hôm qua giúp xóa phần nào sự xa lạ giữa hai , nên hôm nay gặp , bầu khí cũng trở nên mật hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-thanh-ac-nu-phan-dien-cung-co-xuan-thien/chuong-649.html.]
"Công chúa năm mới an khang." Dung vương chắp tay, cúi đầu hành lễ.
Trường Bình lễ đáp : "Vương gia cũng ."
Sau khi trao đổi vài lời chào hỏi, cả hai lên xe ngựa về phủ. Về đến nơi, Nguyệt Hoà bẩm báo: "Công tử ở hậu viện xin gặp Công chúa ạ."
Trường Bình ngả chiếc ghế gấm, thản nhiên : "Không cần . Bọn họ đều gia đình, nếu về nhà thì cứ về đoàn tụ với ."
Nếu là những năm , giờ , hậu viện của nàng hẳn rộn ràng tiếng , những vị công tử đều lũ lượt đến chúc Tết, hoạt bát thì còn biểu diễn vài trò mua vui. năm nay, Trường Bình cảm thấy chán ghét thứ, còn hứng thú.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Nguyệt Hoà sai tiểu nha hậu viện báo với các vị công tử. Khi , nàng thấy Xuân Vinh đang khuyên Trường Bình ngoài chơi. Xuân Vinh tiến đến, mỉm : "Công chúa, nô tỳ dạo nhiều công tử tiểu thư đến hồ Lãng Duyệt chơi, náo nhiệt lắm ạ."
Nghe Xuân Vinh , ánh mắt Trường Bình lóe lên vẻ hứng thú. Nàng liền đáp: "Được , chuẩn , ngày mai bổn cung sẽ đến hồ Lãng Duyệt."
Nguyệt Hoà thấy Công chúa đồng ý, vui vẻ ngoài chuẩn . Mùa đến hồ Lãng Duyệt đương nhiên là để chơi trượt tuyết, vì cần sai đo đạc độ dày của băng, chuẩn xe trượt tuyết và các vật dụng cần thiết khác.
Ngày hôm , Trường Bình ngủ đến khi tỉnh tự nhiên. Nàng rời giường, rửa mặt, chọn y phục. Nguyệt Hoà ở bên cạnh đề nghị: "Năm mới tất nhiên mặc đồ đỏ cho thêm phần khí vui mừng ạ."
Trường Bình khẽ hừ một tiếng: "Ngươi ngược cách sắp đặt cho bổn cung."
Nguyệt Hoà nàng hề tức giận, bèn khúc khích lấy vài bộ y phục màu đỏ để Công chúa chọn. Trường Bình lướt qua, chọn một bộ váy màu tím sẫm phối cùng ngoại bào màu đỏ.
Các tỳ nữ vội vàng giúp nàng y phục. Sau khi trang điểm xong, Nguyệt Hoà nàng và khen ngợi: "Công chúa hôm nay thật xinh ."
Dù ngoài ba mươi, Trường Bình hề vướng bận chuyện gì, ngày thường chăm sóc chu đáo, nên bề ngoài chỉ như mới ngoài hai mươi. Thêm đó là tướng mạo tinh tế, khí chất đại khí của nàng, phối với bộ y phục đỏ rực rỡ hôm nay, cả nàng trở nên rạng rỡ đến mức khó thể rời mắt.
Nàng bước đến gương, một lúc hài lòng. Sau đó, nàng mỉm với Nguyệt Hoà: "Đáng tiếc bổn cung nam nhi, nếu , dựa cái miệng ngọt ngào của ngươi, rước ngươi về nhà ."
Nguyệt Hoà khúc khích. Trường Bình bước ngoài ăn sáng. Sau bữa sáng, nàng cùng Nguyệt Hoà và Xuân Vinh đến hồ Lãng Duyệt. Khi đến nơi, quả nhiên nhiều , nhưng phần lớn đều là công tử, tiểu thư trẻ tuổi.
Hôm qua, Nguyệt Hoà cho chuẩn đầy đủ. Họ đến một góc của hồ Lãng Duyệt, nơi gần Hồ Quang Tạ. Sau khi chơi trượt tuyết xong, còn thể sang Hồ Quang Tạ để tham quan.
Trường Bình dìu lên chiếc thuyền băng. Vài gã sai vặt mặt băng cầm một cây sào dài. Sau đó, chiếc thuyền băng bắt đầu trượt . Nó giống như một chiếc thuyền đang lướt mặt nước, nhưng mang một cảm giác thích thú khác biệt.
Công chúa Trường Bình thuyền băng, ngắm phong cảnh tiêu điều nhưng độc đáo xung quanh, tâm trạng cũng khá hơn nhiều. Nàng ngẩng đầu lên, liền thấy một bên khung cửa sổ tầng hai của Hồ Quang Tạ, tay cầm chén , mỉm nàng. Người đó Dung vương thì còn thể là ai?
Nói thì mấy ngày nay nàng và Dung vương thực sự duyên kỳ lạ, gặp ba liên tiếp. Nàng vốn ấn tượng tệ với vị vương gia , nên liền gật đầu chào hỏi. Tuy nhiên, lâu , một tùy tùng của Dung vương chạy tới, hành lễ xong bèn : "Vương gia nhà nô tài mời công chúa uống rượu, công chúa vui lòng ?"
Trường Bình ngẩng đầu đang bên cửa sổ, với tùy tùng: "Hãy với vương gia nhà ngươi, lát nữa sẽ qua đó."
"Vâng."
Tùy tùng hành lễ lui . Trường Bình tiếp tục vui đùa băng thêm một lát, đó mới cập bờ, hướng về phía Hồ Quang Tạ.
Vào mùa đông, cỏ cây héo tàn, cảnh sắc còn như xưa. bên trong Hồ Quang Tạ bài trí vô cùng công phu: nào là lồng đèn đủ màu sắc, nào là dải lụa tinh xảo, những tuyết đáng yêu, tất cả mang cho Hồ Quang Tạ một phong vị khác biệt ngay cả trong mùa đông giá rét.
Tuy nhiên, hôm nay là mùng hai Tết, nhà đều thăm hỏi bạn bè, . Khách nhân ở Hồ Quang Tạ nhiều lắm. đại quản sự Tề Nhị hôm nay mặt ở đây. Trường Bình theo tùy tùng của Dung vương đến cửa một gian nhã phòng, liền thấy Dung vương, vận chiếc áo gấm màu tím thẫm, đang đợi ở cửa.
"Công chúa." Dung vương hành lễ với nàng.
Trường Bình đáp lễ, đó bước nhã phòng. Có lẽ Dung vương đến đây một lúc, đồ nhắm và rượu bàn vơi một nửa. Hắn liền sai dọn dẹp những thứ đó , mang đồ mới lên.
Trường Bình xuống bên bàn. Dung vương đối diện nàng, cất lời: "Bổn vương đúng là duyên với công chúa."
Trường Bình mỉm : "Quả thật duyên." Ba ngày liên tiếp gặp mặt, chẳng là duyên phận ?
"Vương gia thăm bằng hữu ?" Trường Bình hỏi.
Dung vương cầm chén lên nhấp một ngụm, "Ở Thượng Kinh, thể coi là bằng hữu của , chỉ Định Quốc Công. Ta dự định hai ngày nữa mới qua đó bái phỏng."
Trường Bình gật đầu. Lúc , Dung vương tiếp lời: "Nghe công chúa và Định Quốc Công phu nhân quan hệ thiết."
"Ta cũng nhiều bằng hữu, Định Quốc Công phu nhân coi như là một trong đó," Trường Bình đáp.
Trong lúc trò chuyện, rượu và thức ăn mới mang lên. Dung vương vẫy tay cho hầu lui xuống, trong phòng chỉ còn hai bọn họ. Dung vương rót cho Trường Bình một ly rượu, đó : "Bổn vương xin kính công chúa một ly, chúc công chúa năm mới lành."
Trường Bình nâng ly rượu lên, "Vương gia cũng năm mới an khang."
Hai chạm ly, đó ngửa đầu uống cạn, mỉm . Cả hai đều là những sảng khoái, thẳng thắn.
652 ---
Trường Bình đầu ngoài, nơi tuyết rơi trắng xóa, đang trượt băng. Nàng khẽ : "Ngự Hoa Viên trong cung một cái hồ lớn, mùa đông sẽ đóng một lớp băng dày. Khi còn nhỏ, thích chơi đùa đó, nhưng mẫu phi sợ ngã nên cho phép. Ta liền đến chỗ phụ hoàng cầu xin, phụ hoàng thương , liền dẫn cùng lên băng chơi đùa..."
Nụ và vẻ hoài niệm thoáng hiện gương mặt nàng, nét rạng rỡ mang theo chút dịu dàng. Dung vương đến ngẩn ngơ. Tỉnh táo , : "Xem công chúa Tiên Hoàng sủng ái."
Trường Bình gật đầu: "Còn Vương gia thì ?"
Dung vương uống cạn một ly rượu, bình thản : "Bổn vương từ nhỏ sủng ái."
Trường Bình cầm ly lên cụng ly của , uống cạn, đó : "Sinh trong Hoàng gia, cho dù là sủng ái sủng ái, đều thể nào nắm giữ vận mệnh của trong tay."
Dung vương cũng ngửa đầu uống hết rượu trong chén, đoạn lên tiếng: "Ta thấy Công chúa ngược sống tùy ý."
Trường Bình , mỉm , đầu ngoài cửa sổ, tiếp: "Năm mười sáu tuổi, phụ hoàng đặt một danh sách mặt , bảo từ bên trong chọn một phò mã. Lúc đó, hỏi phụ hoàng, nhất thiết chọn trong họ ? Nếu như bọn họ đều thì ?"
Nói đến đây, nàng khan một tiếng, trong nụ ẩn chứa chút cay đắng, nàng tiếp lời: "Phụ hoàng đó đều là những ông lựa chọn kỹ càng, sẽ ai . Dù bọn họ xảy chuyện gì, ông cũng sẽ để chịu oan ức. Sau đó, từ trong danh sách đó chọn một dung mạo cùng gia thế đều để gả. Là gả, chọn phò mã."
Nói xong, nàng chìm im lặng, bầu khí trong phòng nhất thời trở nên ngột ngạt. Dung vương, từ một Hoàng tử sủng ái, trở thành Thân vương nắm giữ binh quyền, cuối cùng vì tướng sĩ địch quốc mà mở cổng thành, một như tất nhiên sẽ dễ dàng mềm lòng.
Thế nhưng, Trường Bình lúc nào cũng khoa trương tùy ý, mặt để lộ vẻ cô đơn, trong lòng khỏi rung động trong khoảnh khắc. Hắn hỏi: "Sau đó thì ?"
Trường Bình đầu , mỉm : "Sau đó ư, vị phò mã mà chọn, bề ngoài là một quân tử đoan trang, nhưng thật là kẻ háo sắc. Chúng thành lâu thì phát hiện thường xuyên lui tới thanh lâu, hơn nữa còn lây bệnh."
Nàng giễu cợt một tiếng, tiếp: "Đương nhiên thể nhịn , với phụ hoàng hòa ly. cùng lúc đó, phụ của vị phò mã lóc mặt phụ hoàng cầu xin hòa ly, đó phụ hoàng đồng ý với lời thỉnh cầu của ông ."
"Phụ hoàng với , nhà họ là công thần, thể vì thế mà lạnh lòng công thần. Ngoài việc hòa ly, ông thể đáp ứng yêu cầu khác của . Ta vẫn chờ đến khi tên c.h.ế.t mới tự do. May mắn , vận mệnh của , bệnh nặng nhưng lây cho nửa phần. Hơn một năm , liền chết."
Cho nên, đó nàng chuyển đến phủ Công chúa nuôi nam sủng, Tiên hoàng cũng chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua.
Dung vương thở dài, cầm bình rượu lên rót thêm cho nàng một ly, : "Công chúa bây giờ cũng là khổ tận cam lai ."
Trường Bình mỉm : "Thật nghĩ , cũng hề chạm trong suốt hai năm. Ta dùng hai năm đó để đổi lấy gần một đời tự do, đáng giá."
Nói xong, nàng lớn. Dung vương cũng mỉm cụng ly với nàng: "Công chúa thật rộng rãi."
Hai ngươi tới, uống trò chuyện, cuối cùng đều ngà say. Lại cụng thêm một ly rượu, Dung vương với ánh mắt say mèm Trường Bình, : "Bổn vương , nhiều mắng bổn vương là gian nịnh, là kẻ bán nước, nhưng bổn vương quan tâm."
Trường Bình cũng dùng ánh mắt say mèm , đáp : "Những kẻ mắng ngươi mới . Lão quốc vương của Nhu Lợi ngu đần tàn bạo, bách tính lầm than, ngươi là đúng."
Dung vương những lời đó của nàng cảm động sâu sắc, đột nhiên nắm lấy tay Trường Bình, : "Vẫn là Công chúa hiểu . Ngươi , bọn họ cứ chỉ mũi bổn vương mà mắng chửi, đây cũng nỗi khổ trong lòng!"
Nói tựa trán lên tay Trường Bình mà , bắt đầu từ khoảnh khắc mở cổng thành cho Tiêu Hoài, trở thành tội nhân của Nhu Lợi quốc. nếu mở cổng thành cho Tiêu Hoài, sớm muộn gì Tiêu Hoài cũng sẽ tấn công , chiến tranh kéo dài, bách tính càng giằng co trong đau khổ.
mấy hiểu cho chứ?
Trường Bình vốn mơ hồ, thấy Dung vương nắm tay như một đứa trẻ, nàng giơ tay lên vỗ vỗ đầu , : "Ngươi đúng, quan tâm bọn họ gì mà gì."
Dung vương ngẩng đầu lên, mặt còn vương nước mắt Trường Bình, "Công chúa nàng hiểu ."
Trường Bình mơ hồ gật đầu, lúc Dung vương trong mắt nàng chút run rẩy. Mà Trường Bình trong mắt Dung vương xinh dịu dàng, bất giác vuốt ve gò má nàng, tay chạm một mảnh mềm mại, khiến thích nỡ rời.
Trường Bình nhúc nhích, ánh mắt say mèm của nàng Dung vương gần trong tầm tay, khuôn mặt trưởng thành trầm tiêu soái, khác với những nam tử nàng từng sủng hạnh lúc , trong lòng nàng hiểu chút hỗn loạn. Chính lúc , khuôn mặt của Dung vương càng ngày càng gần nàng, đó đôi môi của hai dán chặt .
Trường Bình giờ luôn tùy tâm, đừng bây giờ nàng say, cho dù say, cảm giác nàng cũng sẽ từ chối, cho nên giờ khắc nàng liền vòng tay ôm lấy cổ ...