Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 91

Cập nhật lúc: 2024-07-29 21:42:51
Lượt xem: 319

"Nhà ta không có ruộng không có đất, đều là cô nhi quả mẫu, những chuyện này không liên quan nhiều đến chúng ta, đừng lo lắng." Dư thị nhặt xong rau hẹ bỏ vào trong nước sạch, rửa hai lần, đợi lát nữa lại rửa lại lân nữa.

Nói như vậy không sai, nhưng vì công việc kiếp trước của Diệp Gia, theo sát tình hình thực tế đã quen nên ít nhiều vẫn có chút để ý. Nói một cách thẳng thắn, tin tức chính là tiền chính là mạng, tắc nghẽn tin tức có đôi khi thật sự sẽ mất mạng.

Nghĩ đi nghĩ lại, nàng vẫn lau tay đứng lên: "Nương ở nhà đợi trước. Ta đi xem thử, nếu không phải chuyện gì to tát thì ta sẽ về ngay."

Dư thị thấy nàng như vậy có chút không hiểu, tính tình của Diệp Gia đã quen như vậy, lập trường riêng, trong lòng có nguyên tắc, không nghe người ta khuyên. Nhưng mà Dư thị cũng tự hiểu. Biết mình không phải người nhạy bén thông minh, khi tuổi còn trẻ được nam nhân trong nhà bảo vệ quá tốt, chưa từng chịu khổ nên suy nghĩ cũng đơn giản. Rất nhiêu chuyện không hiểu chỉ có thể nghe người hiểu, lúc này nghe Diệp Gia nói muốn đi xem cũng không ngăn cản: "Đi đi, những thứ này một mình ta cũng có thể chuẩn bị được."

Diệp Gia cũng không thay y phục, gật gật đầu rồi đi qua.

Đến phía đông quả nhiên thấy một đám người đang tụ tập ở nhà trưởng thôn, trong ngoài sân đều chật kín người, đa phân là nam nhân trong làng. Lý Chính cũng ở đây, ngồi trong sân nói chuyện với mấy người thôn trưởng, nhìn từ xa cũng thấy tình cảnh u buồn.

Diệp Gai đi qua, nghe thấy Lý Chính đang nói chuyện với trưởng thôn. Nói là năm nay trụ sở chiêu binh cần hai mươi người. Cần gấp, cuối tháng phải quyết định.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-91.html.]

Thôn trưởng đứng ở ngưỡng cửa, khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn: "Không phải đáng lẽ là ba năm một lân, năm ngoái đã cần một lần, bốn mươi người phải đi. Năm nay lại cần hai mươi người, người ở trên tưởng chúng ta nuôi hài tử là chăn heo sao, thôn nào có thể có nhiều lao động thanh niên trai tráng trong nhiều năm như vậy? Huống hồ nam đinh c.h.ế.t năm ngoái ngay cả tro cốt cũng không trả về, thôn ta đã có bao nhiêu cô nhỉ quả mẫu rồi? Đúng là không kiếm nổi người."

Lý Chính làm sao không biết, nhưng cuốc có thể cứng bằng đao sao? Công việc của hắn ta mắc kẹt giữa trụ sở doanh và các thôn dân, đúng là không còn cách nào. Đều phải ăn cơm, đều phải sinh tôn, người ở trên ép hắn ta, hắn ta chỉ có thể ép người ở dưới. Nghĩ có vài lời nói không tiện, Lý Chính khuyên can mãi bảo thôn trưởng vào nhà rồi nói sau.

Thôn trưởng bị hắn ta kéo đi, chỉ có thể bảo những người khác về trước.

Mọi người làm sao bằng lòng rời đi? Đều tụ tập nói chuyện ở ngoài sân nhà trưởng thôn. Chiêu binh là chuyện lớn, trên chiến trường là nguy hiểm. Có người đã đi năm ngoái năm nay tất nhiên không muốn đi nữa, gia đình cô nhi quả mẫu không nỡ để nam đinh duy nhất đi chịu chết. Liên quan đến kế sinh nhai và mạng người của mọi nhà, kể cả tính tình nhu nhược cũng phải đấu tranh vì nó. Thôn trưởng hết cách, chống nanh bảo bọn hắn mai lại đến sau.

Rồi sau đó bị người ta kéo vào trong phòng, đóng cửa lại.

Diệp Gai nhíu mày, nghe các thôn dân xung quanh nói thâm, ngược lại quên mất thời cổ có chuyện bắt lính. Trước đây dân số ít, nguồn chiêu binh không đủ, triều đình đánh trận cần người, thường không chiêu mộ được. Nên dựa vào một chút thủ đoạn cưỡng chế đi bắt người tham gia quân ngũ. Biên giới phía tây của trấn Lý Bắc lại gân điểm đóng quân, khi gặp phải chiến sự căng thẳng sẽ thường xuyên thiếu người.

Nhưng mỗi đời mỗi triều đại khi chiêu binh dù sao vẫn có chế độ chứ? Diệp Gia không biết rõ chế độ chiêu binh của triều đại đương thời, chưa từng nghe nói có triều đại chiêu binh hàng năm.

Thấy kỳ lạ trong lòng, khi Diệp Gai vê đến nhà Dư thị đã rửa sạch cắt gọn rau hẹ. Ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của nàng còn có chút kinh ngạc. Đợi nghe Diệp Gia nói mọi chuyện, Dư thị trâm mặc.

Loading...