Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 822
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:50:00
Lượt xem: 49
Tuy nhiên, cuộc sống không phải lúc nào cũng được thuận buồm xuôi gió, chắc chắn sẽ có vài bấp bênh. Vì tỷ phu là quân nhân nên không có ai dám tới sạp Tây Thi gây rối. Nhưng vẫn có một số người không sợ chết, muốn dùng lời nói kiếm chút lợi ích. Đặc biệt là chủ của sạp Tây Thi đẹp nên mấy tên lưu manh đi qua nói mấy lời không hay hoặc nghĩ mọi cách để ăn đậu hũ của nàng ấy.
Nếu chuyện này xảy ra trên người cô nương khác thì sẽ bị dọa c.h.ế.t khiếp nhưng Diệp Đệ không sợ. Con gái Diệp gia đều xinh đẹp, từ nhỏ Diệp Đệ đã quen với điều đó. Nàng ấy có thể chịu đựng được.
Mỗi khi xảy ra chuyện này, chỉ cần không có gì quá nghiêm trọng thì Diệp Đệ cũng không nói cho Diệp Gia biết. Có một lần Liễu Nguyên tới cửa hàng mua đồ ăn thì bắt gặp. Một tên đàn ông cao lớn, có vẻ là vệ sĩ của đoàn người nước ngoài, thấy dáng vẻ xinh đẹp của Diệp Đệ thì muốn chạm vào hai tay nhỏ trong lúc Diệp Đệ đang tính tiền cho hắn ta.
Người đàn ông kia vừa đặt lên tay nàng ấy, Diệp Đệ chưa kịp phản ứng thì người trước mặt đã bị ném mạnh xuống đất.
Nhìn Liễu Nguyên có vẻ nhã nhặn nhưng ra tay cực kỳ tàn nhẫn. Tên đàn ông cao lớn bị đánh tới mức hét to lên, nằm co ro trên mặt đất, vừa khóc vừa nói hắn ta không dám nữa. Liễu Nguyên cười lớn đánh người này tới bầm dập, đánh đến mức một đám người ngoài cửa đều bị dọa.
Thấy hắn ta mặc quân phục, lại nghe người dân bàn tán người Chu gia, đám người đi cùng tên đàn ông cao lớn kia không có ai dám đứng ra giúp.
"Mở to mắt ra nhìn xem đây là đâu!" Liễu Nguyên ngồi xuống trước mặt tên đàn ông to lớn đang run ray kia, mỉm cười nhìn mọi người bên ngoài, dáng vẻ không hung dữ nhưng lại có một luồng khí lạnh tỏa ra từ người hắn ta, rất đáng sợ: "Dám chọc ghẹo người khác. Sau này, nếu còn dám động chạm với cô nương trong quán thì sẽ không chỉ đánh một trận thế này thôi đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-822.html.]
Vừa nói xong, bên ngoài im lặng.
Diệp Đệ đứng ở sau quầy nhìn người đàn ông trước mặt, lông mi khẽ rung, mắt hạ thấp xuống.
Sau đó, Liễu Nguyên thường xuyên tới sạp Tây Thi. Diệp Đệ không nói chuyện với hắn ta nhưng trong lòng vẫn hơi áy náy. Tính của Diệp Đệ là như thế, nhận ân huệ của người khác không trả lại thì nàng ấy sẽ thấy khó chịu. Suy đi tính lại cũng nghĩ ra được biện pháp để đền đáp. Nhưng nàng ấy là một cô nương chưa lấy chồng nên không biết phải trả thế nào vì thế mới bóng gió hỏi Diệp Gia mấy lần.
Không biết có phải tỷ tỷ nhìn ra gì không mà nhìn chằm chằm nàng ấy một lúc. Tim Diệp Đệ đập thình thịch, cố gắng để mặc bị dò xét. Cuối cùng, Diệp Gia nở một nụ cười, chỉ cho Diệp Đệ biết, quan quân Liễu Nguyên là một người tham ăn. Từ lúc ăn cơm ở Chu gia thì luôn muốn Chu Cảnh Sâm mang cơm từ nhà đến. Nói là ăn cơm ngoài không vừa miệng hắn ta. Tuy không biết sao Liễu Nguyên lại kén chọn thế nhưng lời của Diệp Gia cũng cho nàng ấy gợi ý.
Diệp Đệ suy nghĩ rôi cuối cùng quyết định làm mấy món sở trường gửi cho Liễu Nguyên làm quà đáp lễ.
Ở Chu gia, Diệp Gia cũng không ngăn cản nàng ấy làm gì. Phòng bếp tùy ý nàng ấy sử dụng. Diệp Đệ cũng không có tài năng gì nhiều, chỉ có thiên phú nấu ăn được Diệp Gia rất khen ngợi. Nàng ấy nghĩ làm một lần không đủ, dù sao người ta cũng giúp nàng ấy hai lần thì phải trả lại hai lần. Vì thế nên làm món sở trường nhất mang đi tặng cho Liễu Nguyên.
Lần đầu nàng ấy gửi tặng là lúc chiều muộn đầu thu. Hôm đó, tỷ tỷ nhờ nàng ấy mang đồ ăn cho tỷ phu. Nàng ấy mang theo hai hộp cơm lớn, nói mục đích tới cho người canh gác doanh trại, chỉ đứng bên ngoài bìa rừng đợi.
Chưa kể, người Chu gia thường xuyên mang đồ ăn cho Chu Cảnh Sâm nên lính gác đã quen.