Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 815
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:48:20
Lượt xem: 49
Diệp Đệ không trông cậy Diệp Vượng Sơn lập tức xử lý tỷ muội Trương gia, nếu cha nàng ấy là người quyết đoán như thế thì bao nhiêu năm qua Trương Xuân Phân cũng không dám bắt nạt mấy tỷ muội bọn họ như vậy. Nhưng có thể ép Diệp Vương Sơn đuổi người ra ngoài đã coi như Tam tỷ và Tam tỷ phu có bản lĩnh rồi.
Nhìn Đại tẩu khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, Diệp Đệ thở phào nhẹ nhõm.
Trong lòng vô cùng sảng khoái, nàng ấy không khỏi nhìn Diệp Gia thêm vài cái, sau đó bị Chu Cảnh đứng cạnh nàng bắt gặp. Trái tim Diệp Đệ chợt hãng một nhịp, vội vàng quay mặt đi. Diệp Đệ luôn cảm thấy Tam tỷ phu quá ưa nhìn, cảm giác cứ như là yêu quái biến hình. Lúc này nàng ấy cũng cảm thấy sợ bị người này hút mất hồn phách... ...
Đuổi được Trương Xuân Phân ra ngoài, cuộc sống Diệp gia bình yên trở lại.
Thiếu đi quần áo của Trương Xuân Phân, việc nhà cũng cảm thấy ít đi đáng kể. Diệp Đệ vốn cho rằng không có cơ hội gặp lại viên sĩ quan kia nữa, không ngờ duyên phận lại tuyệt vời như vậy, nàng ấy lại có dịp gặp lại người đó một lần nữa.
Hôm đó, Diệp Đề cầm tiền Diệp Vượng Sơn đưa cho ra cửa hàng bốc thuốc, không ngờ lại gặp được người nọ trên thị trấn.
Chỉ liếc qua một bóng lưng nàng ấy cũng liền nhận ra ngay.
Không biết hắn lên trấn trên làm gì mà lại mặc một bộ quần áo bằng nhung rất chỉnh tê đứng trong một con ngõ nhỏ. Diệp Đệ nắm chặt gói dược liệu vừa mua được trong tiệm thuốc, thâm động viên bản thân vô số lần, chuẩn bị đi lên hỏi tên hắn. Nàng ấy sải bước đi vào đầu con ngõ, trước khi nói chuyện còn cố ý sửa sang lại quần áo và tóc tai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-815.html.]
Nhưng còn chưa kịp mở miệng đã thấy viên sĩ quan đang đứng trước mặt một nữ tử.
Thân hình nữ tử kia bị hắn chặn lại nên nhìn không rõ nhưng giọng nói trẻ trung êm tai, ngọt ngào như mật. Bước chân Diệp Đệ chợt khựng lại, cảm giác như vừa có một chậu nước lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu trở xuống khiến lòng nàng ấy rét lạnh.
Nàng ấy nghe thấy nữ tử kia hỏi viên sĩ quan: "Ngươi cũng đã qua tuổi nhược quán rồi, sao còn chưa có ý định cưới vợ?”
Diệp Đệ biết nữ tử kia đang ám chỉ hắn, nhưng nghe vậy cũng có nghĩa nữ tử này không phải là gì của hắn. Mí mắt nàng ấy run rẩy kịch liệt, vô thức vểnh tai lên nghe lén. Chỉ nghe một giọng nói lười nhác êm tai vang lên, chỉ độc một câu nhưng lại đánh thẳng Diệp Đệ xuống vực sâu: "Đừng đùa chứ, ta thì có thể cưới vợ gì được? Ở đây toàn mấy thôn cô nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, hành vi lại thô tục quê mùa, dù ta có nghèo túng cũng không dây dưa với bọn họ.'... Thôn cô, nửa chữ không biết, hành vi thô tục?
"Cũng đúng." Diệp Đệ nghe thấy nữ tử kia phụ họa: "Quả thực xuất thân của các nữ tử ở đây quá kém, nhưng chẳng lẽ ngươi không để mắt đến ai sao?" "Để mắt? Ai?"
"Nghe nói Diệp gia thôn có một nữ đồng sinh khá xinh đẹp." Ngữ điệu của nữ tử kia cứ như đang chọn thịt ngoài chợ: "Mười dặm tám hương một nhành hoa đấy!"
Nụ cười của viên sĩ quan có vẻ miễn cưỡng: "Đừng đùa nữa, còn chẳng phải là một thôn cô sao?"
Diệp Đệ cảm giác chỉ trong chớp mắt mình đã rơi xuống hầm băng, nàng ấy cúi đầu nhìn mũ áo giày dép trên người mình, lại nâng đôi tay lên ngắm nghía. Bởi vì phải giặt quân áo thường xuyên bằng nước lạnh dưới trời đồng khắc nghiệt mà đôi tay nàng ấy có rất nhiều chỗ nứt da, sưng lên như hai cây củ cải. Mặc dù đã mặc bộ đồ đẹp nhất để lên thành phố nhưng áo mũ giày dép trên người nàng ấy vẫn trông bủn xỉn khiến người ta xấu hổ.
Nàng ấy là một thôn cô, cũng chẳng biết có được xem là nửa chữ không biết, hành vi thô tục hay không nhưng quả thực xuất thân rất kém cỏi. Mười dặm tám hương một nhành hoa là Tam tỷ của nàng ấy, dung mạo của nàng ấy còn chẳng bằng Tam tỷ nữa. Thì ra là nàng ấy nghĩ nhiều rồi.