Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 813
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:47:52
Lượt xem: 44
Hôm xảy ra chuyện là ngày Diệp Đệ phải mang quần áo ra bờ sông giặt, việc giặt giũ trong nhà là trách nhiệm của hai tỷ muội, mỗi người giặt một lần. Tình cờ hai hôm đó trời nắng đẹp, Diệp Đệ quyết định mang cả chăn màn ra phơi. Không ngờ Đại tẩu thấy Diệp Viên nhàn rỗi thì lại ngứa mắt, bèn lấy lý do gặp Trương Xuân Phân để lôi Tứ tỷ ra ngoài.
Đi thì đi, không ngờ chuyến này lại hủy hoại sự trong sạch của Tứ tỷ như hoa như ngọc.
Tứ tỷ sắp xuất giá! Chỉ hai tháng nữa là sẽ gả vào Kim gia rồi! Đại tẩu hại Tứ tỷ thảm như vậy chẳng lẽ không nên trả giá chút gì sao? Nhìn Diệp Viên khóc đến ngất đi, lại nghĩ đến thân nương tức đến hộc máu, Diệp Đệ chỉ hận không thể đánh c.h.ế.t hai tỷ muội Trương Xuân Phân. Nhưng nàng ấy vừa vọt tới trước mặt Diệp Vượng Sơn, còn chưa nói gì đã bị ông ta đuổi ra.
"Cha!" Diệp Đệ cảm thấy không thể tưởng tượng nổi: "Nương đã tức đến hộc m.á.u rồi mà người cũng mặc kệ sao?”
Diệp Vượng Sơn không muốn quan tâm sao? Ông ta là không tiện quan tâm! Diệp Trương thị sinh năm đứa trẻ cho Diệp Gia, Đại nhi tử và trượng phu đều phục vụ trong quân đội. Bây giờ ông ta nhân lúc con cháu không có nhà mà đuổi người ta ra ngoài, đợi đến lúc Thanh Sơn trở về chẳng phải sẽ đau khổ thất vọng sao? Còn nữa, Trương gia không dễ chọc, một huynh đệ Trương gia cũng có thể đánh hai người Diệp gia. Thanh Sơn không có ở đây, Thanh Hà tàn phế, Thanh Giang phải đọc sách, lấy vốn đâu mà làm ầm lên?
Nghĩ đến đây, ông ta vừa nhìn Ngũ nữ nhi đang gây sự đã thấy rất phiền: "Cút! Chuyện trong nhà đến lượt mày lắm miệng à?”
Trái tim Diệp Đệ lạnh như rơi vào hâm băng, nàng ấy kinh ngạc nhìn thân cha trước mặt. Lão già hồ đồ này còn định bao che cho tỷ muội Trương gia sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-813.html.]
Từ nhỏ Diệp Đệ đã biết cha nương không đáng tin nhưng lúc này vẫn tức đến mức bật khóc, toàn thân run lay bẩy. Thực sự không có một khoảnh khắc nào khiến trái tim nàng ấy lạnh lẽo như lúc này, cha nương ruột thịt nhưng lại không hề xem các nàng như con người. Ngay cả nuôi một con vật thì nuôi nhiều năm như thế cũng phải có tình cảm chứ? Nhưng cha nương nàng ấy nể mặt Đại tẩu sinh nhiều con cái cho Đại ca thế là định cố nuốt cục tức này vào bụng. Diệp Đệ cảm thấy đời này của nàng ấy cũng chẳng còn hy vọng gì nữa, chẳng thà đi nhảy sông còn hơn. Dù gì cũng chết, nàng ấy không muốn ở lại là vật đổi tiền sính lễ cho Diệp gia!
"Cha, người không nỡ trách tội Đại tẩu thì vẫn còn Trương Xuân Phân!"
Diệp Đệ đứng ngoài cửa sổ nhà chính khóc nữa nở gào vào bên trong: "Đại tẩu là công thần của nhà ta thì Trương Xuân Phân cũng vậy sao? Nàng ta đẩy Tam nữ nhi của người xuống nước, hại cả đời Tứ nữ của người mà người không nói lấy một câu à?”"
Diệp Đệ cảm giác lồng n.g.ự.c mình có một ngọn lửa đang bị đè nén lại, thiêu đốt mạnh mẽ khiến nàng ấy muốn ngất đi: "Người nhu nhược đến mức đấy à?" Vừa mắng xong câu này, cánh cửa sổ đóng chặt lập tức mở ra. Có một cái tay duỗi ra từ bên trong, đánh mạnh một phát vào mặt nàng ấy. Một cái tát này đánh không chút lưu tình, đánh mạnh đến mức Diệp Đệ muốn nổ đom đóm mắt.
Lỗ tai kêu ù ù như huýt sao, nàng không cả nghe rõ Diệp Vương Sơn đang mắng câu gì bên trong.
Diệp Đệ ngồi dưới đất một lúc lâu cho bớt đau rồi mới im lặng đứng lên. Nàng ấy không hề nhìn người trong cửa sổ, cũng không quan tâm tiếng khóc nức nở của thân nương trong nhà mà chỉ ôm mặt rời đi. Quay về phóng, lúc đóng cửa lại, Diệp Đệ nghe thấy cha nghiến răng nghiến lợi mắng một câu: "Tối nay không cho nó ăn cơm! Nuôi nó, cho ăn cho mặc mà cũng dám mắng ông đây!"
Ăn một cái tát lại bị bỏ đói hai ngày nhưng Diệp Đệ không nói một câu nào.