Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 812
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:47:38
Lượt xem: 36
Người đó bao nhiêu tuổi rồi? Trông có vẻ lớn hơn nàng ấy rất nhiều. Đã thành thân hay chưa?
Dường như hắn ta rất thích trêu đùa nàng ấy, đây là có ý với nàng ấy hay sao? Diệp Đệ không biết, lần đầu tiên trong đời nàng ấy có cảm giác tim đập nhanh mặt đỏ như vậy.
Trời mưa to mấy ngày liền, cuối cùng bọn họ cũng không đi Vương Gia Trang.
Không phải bọn họ không muốn đi mà vì cha nương ngăn cản nên không đi được. Bọn họ không đi nhưng Tam tỷ đang bị thương lại trở về. Nói ra thì, vì hôm đó hai tỷ muội và đại tẩu cãi nhau ầm ï bị người ngoài bắt gặp, cha cảm thấy rất mất mặt nên mới quyết tâm đuổi Trương Xuân Phân về. Đại tẩu không thể phản kháng lại nên chỉ có thể đi tìm Tam tỷ về nhà khuyên can.
Tam tỷ về nhà với cái trái bị thương, Diệp Đệ ở trong phòng nghe thấy tiếng động thì chỉ cảm thấy đau xót khó tả. Tam tỷ thoạt nhìn có vẻ ương ngạnh nhưng thật ra lại là người tai mềm nhất, người khác chỉ nói mấy câu đã bất chấp cả mạng.
Trái tim Diệp Đệ càng lúc càng lạnh, không biết lúc này nên nói cái gì, nghe thấy tiếng động bên ngoài, khóe miệng nàng ấy giật giật đi ra đóng cửa rồi cài vào.
Nhưng hôm đó quả thực là ngoài ý muốn, Diệp Đệ không ngờ chuyện đầu Tam tỷ bị thương lại là chuyện tốt.
Hôm đó Tam tỷ tới đây một chuyến, không chỉ không cho một đồng nào mà chỉ mắng đại tẩu và hai tỷ muội một hồi rồi đi mất. Diệp Đệ ngồi trong phòng nghe được thì cảm thấy rất vui, sau khi ngã một lần, xem ra đầu óc Tam tỷ đã thông suốt hơn rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-812.html.]
Trời vẫn mưa liên tiếp suốt mấy ngày sau đó, thời tiết tháng Ba rét lạnh mang lại cảm giác vô cùng khó chịu.
Nghe thì thấy ba mươi lượng sính lễ gả Tam tỷ rất nhiều nhưng thật ra chẳng tiêu được mấy ngáp. Tiền mua thuốc cho tiểu đệ đã tốn một, hai lượng rồi. Trong nhà chỉ có Nhị tẩu làm việc, còn phải nuôi thêm mấy tên súc sinh, chút tiên đó quả thực không thể nuôi nổi cả nhà, mà Nhị ca còn phải đọc sách, tiền bút mực giấy nghiên không thể thiếu. Đã thế, Đại tẩu lại còn nghĩ trăm phương ngàn kế móc tiền trong nhà về chu cấp cho nhà mẹ đẻ, chẳng mấy chốc khoản tiên ba mươi lượng đã thấy đáy.
Cha nương đếm từng ngày đến khi Kim gia đến hạ sính, chỉ cần Tứ tỷ gả đi thì trong nhà lại có thêm một khoản tiền.
Diệp Đệ đứng ở cửa chính, nghe thân nương nói ra những lời như vậy thì cảm thấy vô cùng buồn bã. Nàng ấy không hiểu tại sao Nhị ca và tiểu đệ không phải làm việc mà còn được học chữ, được ăn những thứ tốt nhất. Tại sao ba tỷ muội các nàng phải làm trâu làm ngựa từ nhỏ mà lớn lên còn bị bán cho nhà người ta để lấy tiền? Chẳng phải bọn họ đều bò từ bụng nương ra sao? Chẳng lẽ nữ nhi không phải con người? Diệp De cảm thấy rất bất công, nàng ấy cũng biết ý nghĩ của mình là lệch lạc khác thường. Nữ nhi nhà nào trong làng cũng thế, nhà nghèo phải ga đi lấy tiền là chuyện bình thường, cha nương có lòng chọn cho họ một gia đình khá giả đã tốt lắm rồi.
Lặng lẽ kìm nén nỗi bất mãn trong lòng, Diệp Đệ chẳng biết tại sao nàng ấy không ngừng mơ thấy viên sĩ quan kia. Nếu như được gả cho hắn thì nàng ấy rất sẵn lòng.
Vừa nghĩ đến dáng vẻ người kia ngồi xổm xuống cười với mình, Diệp Đệ bất giác đỏ mặt... Nếu có cơ hội gặp lại, nàng ấy nhất định phải hỏi tên họ người nọ, hỏi cả hắn đã thành thân chưa nữa.
Cuộc sống của Diệp gia bình lặng như nước, mặc dù ăn uống vẫn không tốt lắm nhưng không còn như sắp c.h.ế.t đói nữa. Chỉ cần Đại tẩu và hai tỷ muội không náo loạn nữa thì không khí trong nhà vẫn rất thái bình. Diệp Đệ thật sự không ngờ, Tứ tỷ luôn quanh quẩn trong nhà đợi ngày xuất giá sẽ xảy ra chuyện.
Lại còn là chuyện lớn có khả năng sẽ hỏng cả đời.