Nếu là bình thường, Chu Cảnh Sâm tất nhiên kiêm chế giữ lễ. Lúc hiểu , ánh mắt của quỷ thần xui khiến rơi xuống chiếc cổ thon thả đến dáng mảnh mai của phụ nữ.
Áo xuân hè đều mỏng, dù mặc hai lớp cũng che hình đầy đặn xinh của thiếu nữ. Cổ áo gấp vẻ lỏng lẻo, bởi vì Diệp Giai đang đếm tiền gấp , mơ hồ thể thấy xương quai xanh tinh tế ở bên trong...
Hàng mi mắt dày run rẩy một cái, Chu Cảnh Sâm kiềm chế rũ tâm mắt xuống.
Đếm hai , ba mươi bảy hai sáu xu tiền lẻ hai mươi sáu tiền đồng. Diệp Gia mới hài lòng và khóa rương . Nàng ngẩng đầu lên, thấy bên cạnh giường đang rũ mắt xuống đang nghĩ gì, nhưng Diệp Gia nhớ một chuyện: "Tướng công, hôm nay lấy tiền mua thuốc?"
Giọng thanh thúy đột ngột vang lên, mi mắt Chu Cảnh Sâm run ray nâng lên.
Diệp Gia híp mắt : "Không tiền ?"
Một tay nâng cằm, ngón tay mảnh khảnh để lên rương. Ý tứ chất vấn của câu hỏi đặc biệt rõ ràng. Chu Cảnh Sâm ngẩng nàng ngẩng cằm lên vẻ mặt kiêu ngạo, chẳng tại bật .
Trâm ngâm một lát, đưa tay tiến trong túi móc một viên thỏi bạc. trông kích thức ít nhất cũng hai mươi lượng. Diệp Gia trừng mắt, Chu Cảnh Sâm chậm rãi lên cất bước tới.
Hắn cao lớn bẩm sinh Diệp Gia sớm . Lúc ánh mắt khóa chặt nàng tới vẫn đáng sợ. Diệp Gia thần kinh âm thầm thấy căng thẳng, tư thế đổi, cứng đờ chằm chằm. Chỉ thấy chậm rãi xuống bên cạnh nàng, bỏ cục bạc mặt nàng: "Làm vật phẩm tùy , mua mấy quyển sách và bút mực giấy nghiên, còn dư những thứ ."
Diệp Gia chút giật : "Chàng gì giá trị đổi nhiều tiền như thế?”
"Một món trang sức bằng ngọc dùng ."
Nàng vốn dĩ thuận miệng , Chu Cảnh Sâm thật sự trả lời nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-79.html.]
Diệp Gia cục bạc đẩy tới bên tay , ngẩng đầu , khóe miệng giật giật hỏi: "... Cho ?”
"Ừm." Ánh mắt Chu Cảnh Sâm nhàn nhạt sáng ngời, chăm chú nàng trầm bổng như gợn sóng. Giọng trong trẻo như ngọc, nhanh chậm nhưng khiến cho bứt rứt một cách khó hiểu, : "Nàng quản lý nhà, đưa bạc cho nàng là chuyện đương nhiên."
"..." Diệp Gia cảnh giác . "Sao ?" Chu Cảnh Sâm chút bất lực nàng.
"Không gì...'
Thấy ánh mắt bình tĩnh, giống như đùa giỡn, Diệp Gia ngập ngừng đặt tay lên cục bạc, chằm chằm mặt cất .
Chu Cảnh Sâm nhịn dược khẽ một tiếng vì vẻ mặt mong nhưng đầy nghi ngờ .
Diệp Gia thấy lập tức giận, nắm lấy cục bạc mở rương ném , thẳng thắn : "Chàng ăn mặc ngủ nghỉ, sinh bệnh bốc thuốc đều là dùng tiền kiếm , cho cũng !"
Chu Cảnh Sâm dù bận vẫn ung dung gật đầu: '"Ừm, cho nàng là ."
Diệp Gia: "..."... Được , dù bao nhiêu, cho nàng bạc nàng cũng sẽ mê , cái gì ghê gớm.
Lê mề cũng đến giờ. Diệp Gia ngẩng đầu lên bầu trời, trời tối đến mức thấy năm ngón tay của . Nàng đầu quanh phòng, cuối cùng giấu cái rương gâm giường. Dù trong căn phòng ngoại trừ nàng cũng chỉ Chu Cảnh Sâm. Bạc là cả nhà dùng để ăn, mất thì tìm . Chu Cảnh Sâm dáng vẻ sợ hãi của nàng, nhịn trong mắt hiện lên ý lấm lấm tấm.
Diệp Gia cất kỹ cái rương vén rèm bếp nấu nước nóng.
Dư thị thói quen tắm rửa mỗi đêm của nàng, bếp vẫn còn nước nóng. Mang theo một xô nước nhà, Chu Cảnh Sâm đặt bút, mực và giấy . Lúc đang một tay nắm tay áo, tay vẽ bàn.