Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 786
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:39:50
Lượt xem: 85
Diệp Ngũ muội khóc ròng nửa canh giờ mới ngừng, mắt sưng như hạch đào.
Chuyện này kể ra cũng không phức tạp, chỉ có thể nói, thời đại này thật sự làm khó nữ nhân. Lúc trước Diệp Ngũ muội rời khỏi Luân Đài, nàng ấy hạ quyết tâm muốn gây dựng một phen sự nghiệp. Nàng mang theo gần ba trăm lượng bạc. Một đường xuôi nam, muốn mở quán ăn ở Giang Nam. Ai ngờ trời không chiều lòng người, nàng ấy mới ra khỏi Luân Đài đã gặp phải kẻ lừa đảo, hành lý đeo trên lưng bị người ta trộm mất.
May nhờ ngày xưa học được từ Diệp Gia, ngoài bỏ ngân lượng vào bao quần áo, nàng ấy còn nhét ngân phiếu trong khe hở quần áo.
Dù bạc vụn bị cướp nhưng vẫn tìm đường đến Huệ Châu. Nàng ấy biết ở Đại Yến nữ tử chưa chồng không thể lập nghiệp nên đã giả làm góa phụ lưu vong nơi này, tính tới quan nha lập nữ hộ. Nghĩ thì hay đấy, thế nhưng quan nha chốn này không thấy tiên không chịu làm việc. Để lập nữ hộ, nàng ấy bỏ ra gần một nửa tiền tiết kiệm, cuối cùng cũng xong, rồi lại xui xẻo bị em trai phu nhân huyện lệnh địa phương coi trọng.
Lão già háo sắc kia liếc mắt đã coi trọng tiểu phụ nhân xinh đẹp này, dung mạo vô cùng xuất chúng. Lão ta âm thầm phái người hỏi thăm thì biết nàng ấy là góa phụ từ phương bắc chạy tới, không có thân phận bối cảnh gì. Thế là ra tay cường đoạt dân nữ.
Một nữ tử yếu đuối như Diệp Ngũ muội muốn tránh cũng tránh không nổi, đến nam tử hơi khỏe chút đã không đấu lại chứ đừng nói người có quan hệ với chính quyền. Chưa được mấy ngày đã bị lão già háo sắc kia trói vê nhà. Diệp Ngũ muội cố gắng trốn thoát, cũng bảo thân phận của mình không tầm thường. Nhưng lão già háo sắc kia là cường hào ác bá vùng này*, sắp xếp bốn bà tử đô con giám sát, trông chừng.
(*) 地头蛇, gốc là Cường long bất áp địa đầu xà - 5&2È“[k‡%*#È - (rồng cũng khó thắng được rắn địa phương - ý nói phép vua thua lệ làng, ác bá một vùng còn to hơn ông trời).
Diệp Ngũ muội từng náo loạn cũng từng gây rối, kết quả chưa ra khỏi Huệ Châu đã bị người ta bắt về. Diệp Gia nghe thế thì gân xanh han lên, tức muốn chết: "Đám người này là nô tỳ nhà kia?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-786.html.]
"Vâng."
Diệp Ngũ muội từng ôm chí lớn rời khỏi Luân Đài, không ngờ thế giới bên ngoài không dễ dàng như trong tưởng tượng. Thiên hạ to lớn, lòng người hiểm ác. Nàng ấy không có mắt nhìn và kinh nghiệm, bước nào bước nấy gian nan trắc trở.
"Muội không bị sao chứ?" Nàng ấy mới mười bảy tuổi, trong mắt Diệp Gia vẫn là một đứa trẻ. Lẽ ra ngay từ đầu không nên để nàng ấy đi một mình.
Sắc mặt Diệp Ngũ muội hơi khó coi, hình như rất xấu hổ. Một lúc lâu sau nàng ấy mới gật đầu, khó khăn nói: "Muội dỗ lão già kia nói là trước khi không có danh phận, không được chạm vào muội, còn chưa bị lão nhúng chàm, may mà tỷ tỷ tới đúng lúc." Diệp Gia thở ra một hơi thật sâu, yên tâm: "Vậy là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Nếu là trước kia, Diệp Gia sợ là sẽ giải quyết một cách mềm mỏng, nhưng nay đã khác rồi, không cần phải cẩn thận từng li từng tí. Mắt Diệp Gia hiện lên một tia tàn nhẫn, lạnh nhạt nói: "Tiểu Lê, gửi cho Liễu Nguyên một phong thư, bảo hắn đến ba mặt một lời với huyện lệnh Huệ Châu."
Tiểu Lê đạp bà tử dưới đất một cước, đáp lời: "Vâng."
Liễu Nguyên nhanh chóng đến nơi, Diệp Gia đã gửi một lá thư cho Liễu Nguyên sau tách khỏi A Cửu. Liễu Nguyên đã sớm dẫn người canh gác ở đây. Sau khi Diệp Gia sai người kể lại đầu đuôi câu chuyện cho hắn ta, buổi chiều Liễu Nguyên đã dẫn người bao vây Trịnh gia.
Trịnh gia là thương nhân lớn nhất Huệ Châu, vì họ có quan hệ thông gia với huyện lệnh, được quan nha tạo điều kiện thuận lợi nên việc làm ăn đương nhiên suôn sẻ hơn nhiều. Mấy năm nay dưới sự che chở của huyện lệnh, cứ vậy mà xưng bá một phương, đây là lần đầu tiên họ gặp phải tình huống này.