Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 767
Cập nhật lúc: 2024-08-05 20:32:59
Lượt xem: 117
Lòng bàn tay trẻ con mềm mại, cảm giác rất kỳ diệu. Diệp Gia im lặng hồi lâu, hiếm khi ngoan ngoãn gật đầu.
Tình hình ở Bắc Đình đang dần ổn định, giữa tháng mười trời lại bắt đầu lạnh. Tuyết lớn vừa đổ xuống, Bắc Đình lâm vào cảnh băng thiên tuyết địa. Cũng may lô cốt đất bên chỗ Triệu Cảnh Thanh cuối cùng cũng được xây xong trước đó. Một khi phòng tuyến được xây xong, cuộc sống của bá tánh ở hậu phương an toàn hẳn lên. Tình hình ở Trung Nguyên có vẻ đang dần ổn định, Viên Xuân Sinh truyền tin vê nói cửa hàng ở Trung Nguyên đã hoạt động trở lại.
Trời lạnh, rất nhiều chuyện đều không làm được. Diệp Gia hiếm khi rảnh rỗi ngồi trên thảm trong phòng chơi cùng bọn trẻ. Tiểu Thuật Bạch thật sự là một đứa trẻ vô cùng kỳ lạ, nó trâm tính nhưng rất thông minh.
Diệp Gia thường cảm thấy đứa nhỏ này thông minh đến mức người lớn cũng đấu không lại nó.
Dư thị lại vô cùng kiêu ngạo, nghiễm nhiên một bộ thương cháu bất chấp: "Cái này gọi là trò giỏi hơn thầy, Thuật Bạch nhà ta là đứa nhỏ thông minh nhất, kế thừa mọi những ưu điểm của cha mẹ nó."
Mẹ ruột Diệp Gia hơi xấu hổ, vội ôm lấy đứa trẻ đang bò trên người mình xuống, nói: "... Khiêm tốn khiêm tốn."
"Đứa nhỏ thông minh còn cho khen?" Dư thị liếc nàng một cái, bế đứa nhỏ đã bò đến lưng Diệp Gia xuống. Đứa bé tuy không lớn lên bên cạnh Diệp Gia từ nhỏ, nhưng thiên tính mẹ con không ngăn được, cứ rảnh ra là thích bò lên người Diệp Gia.
Diệp Gia ngại ngùng cười cười, ngược lại nghĩ tới chuyện khác: "Xử trí Nguyên Thành Liệt thế nào rồi? Hiện đang nhốt ở đâu?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-767.html.]
Mấy ngày trước, Diệp Gia ra xưởng, vừa mở cửa đã nhìn thấy mười mấy người già trẻ đang quỳ ở cửa lớn. Lão nhân kia Diệp Gia còn nhận ra, là sư phụ của Diệp Ngũ muội, lão gia tử Dương gia. Ngoại trừ Dương lão gia tử Dương lão thái thái, còn có mấy phụ nữ và trẻ em ăn mặc phong phanh. Tuyết lớn áo quần mỏng manh, mặt mũi rét lạnh xanh mét, quỳ gối bất động trước cửa Chu gia.
Thấy Diệp Gia bước ra, hai vợ chông Dương lão gia tử hơn năm mươi tuổi liên tục dập đầu với Diệp Gia.
Dương gia vốn không phải là gia đình có con nối dõi hưng thịnh, chỉ có hai huynh đệ Dương Thành Cương và Dương Thành Liệt. Người nhà này ngày xưa vẫn chỉ là dân chúng bình thường, dựa vào một tay trù nghệ điêu luyện của Dương lão gia tử mà làm việc. Sau đó hai huynh đệ Dương Thành Cương và Dương Thành Liệt đầu quân, Dương Thành Liệt nhanh chóng làm nên trò trống, được Tô Lặc Đồ đề bạt leo thẳng lên vị trí hiện tại, Dương gia nước lên thì thuyền lên. Đối với người ngoài mà nói Tô Lặc Đồ không là cái gì, nhưng đối với huynh đệ Dương gia mà nói lại là là Bá Nhạc*.
(*) Đời xưa bên nước bạn có Bá Nhạc (tức Tôn Dương) là vị quan lớn trong triều Tân Mục Cung thời Xuân Thu (Trung Quốc), là người có con mắt tinh tường trong việc lựa chọn những con ngựa thiên lí. Nếu không có sự xuất hiện của Bá Nhạc thì ngựa thiên lí cũng chỉ là ngựa thường mà thôi.
Lúc trước lúc Dương Thành Cương mới chết, Dương Thành Liệt cũng bị đình chức, Dương gia cứ vậy mà ngã xuống. Người Dương gia tự biết đuối lý, Dương Thành Liệt cũng không có động tĩnh, an phận thủ thường ở nhà làm người giàu sang nhàn nhã.
Vốn tưởng cứ vậy đóng cửa sống cho tốt thì xong rồi, ai biết Dương Thành Liệt đột nhiên lại hồ đồ.
Dương Thành Liệt là trụ cột của Dương gia, nếu ông ta gặp chuyện không may, Dương gia già trẻ sẽ không còn chỗ dựa. Lão phu thê Dương gia quần áo tả tơi, bẩn bẩn thỉu không ra hình người. Quỳ gối trong tuyết dập đầu đầy máu, cầu xin Diệp Gia thả Dương Thành Liệt một con đường sống.
"Hắn phạm phải tội lớn như vậy, c.h.ế.t là đáng." Dương lão gia tử không dám lấy tình cảm của Diệp Ngũ muội ra nói, chỉ có thể dập đầu cầu xin: 'Nhưng mà thế tử phi nương nương, cầu ngài tâm địa Bồ Tát, nhớ công hắn đánh thắng nhiều trận vì Bắc Đình như vậy, cho hắn một con đường sống đi. Đánh gãy tay chân hắn, cho hắn tàn phế cả đời cũng được. Cầu xin Thế tử phi nương nương...'