Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 711
Cập nhật lúc: 2024-08-04 22:56:34
Lượt xem: 96
Diệp Gia có hơi bối rối trước lời nói đột ngột của hắn, nàng hơi khựng lại, đại khái là nàng có thể đoán được hắn đang nói đến chuyện nàng đuổi hắn ra khỏi phòng sinh trong lúc sinh để.
Nàng mấp máy môi và không nói gì cả.
Chu Cảnh Sâm thấy nàng nhìn xuống suy nghĩ thì lập tức nói: "Sau này, khi có chuyện xảy ra, thì ta có phải là người đầu tiên mà nàng cảm thấy tin tưởng nhất hay không? Đừng bỏ rơi ta nữa có được không?”
"... Ta không hề bỏ rơi chàng." Diệp Gia khit mũi, nhưng không ngờ Chu Cảnh Sâm lại lo lắng chuyện này.
Nói đến đây, lúc đó nàng đuổi Chu Cảnh Sâm ra ngoài, đơn giản là vì không muốn hắn tận mắt nhìn thấy tình cảnh thảm khốc này. Đó không phải là vấn đề tin tưởng hay không tin tưởng, chỉ là trong một khoảnh khắc nàng cảm thấy cảnh tượng này rất đáng sợ, nàng cảm thấy rằng ai đó sẽ mất ham muốn đối với người phụ nữ của mình sau khi nhìn thấy quá nhiêu. Nàng cảm thấy rằng cuộc sống tương lai của mình sẽ còn dài, nàng vẫn muốn mình còn một chút bí ẩn và hấp dẫn hơn.
Tuy nhiên, nàng không phủ nhận những gì mà Chu Cảnh Sâm nói, quả thực nàng có một mức độ cảnh giác nhất định đối với Chu Cảnh Sâm.
Nghĩ đi nghĩ lại, thực sự không còn gì để giải thích: "... Được rồi, lân sau nếu chàng muốn thì cứ vào cùng ta, ở bên cạnh và chăm sóc cho ta."
Chu Cảnh Sâm không ngờ nàng sẽ mủi lòng, hắn có hơi sững sờ một hồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-711.html.]
"Chàng nói rất đúng." Thành thật mà nói, cho dù họ đã kết hôn lâu như vậy rồi nhưng Diệp Gia chưa bao giờ thực sự có cảm giác rằng mình đã kết hôn. Nàng luôn nhìn mọi vấn đề từ góc độ của một người, lời nói của Chu Cảnh Sâm vào lúc này nhắc nhở nàng. Nàng không còn cô đơn nữa, nàng đã có một ngôi nhà ở đây. Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, nàng dịu dàng nói: "Nếu mối quan hệ của hai chúng ta không bị tan vỡ thì chúng ta sẽ phải ở bên nhau dài lâu vì vậy chúng ta thực sự cần phải thay đổi nhận thức của mình."
Chu Cảnh Sâm trâm ngâm một lúc lâu rồi mới định thần lại. Nụ cười ở khóe miệng hắn càng lúc càng lớn, không biết vì sao mà hắn lại có hơi phấn khích.
Chu đáo cầm cái bàn đặt ở trước mặt nàng để sang một bên, Chu Cảnh Sâm cúi xuống ôm nàng vào lòng.
"Lần sau quên đi, nàng thừa biết là ta đang muốn nói gì, đủ rồi." Bản thân Chu Cảnh Sâm cũng không thích trẻ con lắm, kiếp trước hắn cũng không có một đứa con nào. Đời này hắn có một đứa con coi như là đã quá thần kỳ rồi: 'Chúng ta chỉ cần một đứa trẻ này thôi là đủ rồi."
Hai người đang nói chuyện trong phòng, Dư thị bưng một bát canh bổ tới. Hiện giờ cơ thể Diệp Gia đang suy yếu, tận dụng thời gian này để tẩm bổ cho cơ thể thật tốt, sức khỏe của nàng sẽ được cải thiện.
"Sao con lại ăn ở đây?" Dư thị vừa từ bên ngoài đi vào, mắt trông thấy thức ăn bóng dầu thơm phức đặt trên bàn thấp thì nhíu mày lại: "Gia Nương còn chưa dùng, mà con đã dùng thức ăn trước rồi sao?"
Chu Cảnh Sâm bỗng nhiên bị lời nói của Dư thị làm tổn thương trong chốc lát cười cũng không được mà khóc cũng không hay: "Nương, con đang nói chuyện với Gia Nương bên đây mà."
"Có gì mà con lại nóng vội như vậy? Bình thường không có thời gian để nói nên lúc này mới nói hả?" Lúc này trong lòng Dư thị cảm thấy vui mừng và tràn đầy năng lượng: "Gia Nương à, con vẫn chưa từng bế em bé phải không? Cân nặng là sáu cân, một đứa nhóc bu bẫm! Ăn được ngủ được và được chăm sóc rất chu đáo!"
Em bé trong bụng hắn rất ngoan ngoãn, Diệp Gia nghe thấy cũng không chút bất ngờ. Nghĩ tới em bé đã được sinh ra, những việc khác cũng phải thực hiện. Điều đầu tiên chính là đặt tên. Diệp Gia vốn không giỏi đặt tên, trước đó từng nghĩ tới mấy cái tên, bây giờ nghĩ lại cảm thấy cái nào nghe cũng không hay.