Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 671
Cập nhật lúc: 2024-08-03 22:00:47
Lượt xem: 103
Ngải Thập Lạc lắc đầu: "Thời gian gấp gáp, không bằng chủ tử chờ ta áp đến nơi đóng quân. Nhất định sẽ nói cho rõ ràng."
Đây là đương nhiên.
Diệp Gia suy nghĩ một chút, thật ra trong lòng mơ hồ đoán được một chút. Thôn dân cách ăn mặc, kẻ bắt cóc không muốn g.i.ế.c người. Rất có khả năng là đám người của ngũ di nương. Nàng lập tức gật đầu nói: "Cũng được, trước cứ trói người lại ném đến phòng chứa củi đi, hừng đông ngày mai lại hỏi tiếp."
Sáng sớm hôm sau, Ngải Thập Lạc mang nhóm người này về nơi đóng quân.
Sau khi bắt được người, trái tim treo lơ lửng của Diệp Gia mới buông xuống. Chẳng cần biết có phải Ngũ di nương giở trò quỷ hay không, chuyện Ngô gia cũng nên kết thúc rồi. Mấy ngày nay Diệp Gia cũng đang kiểm kê tài sản của Ngô gia.
Phải nói là gia đình này giàu có thật. Trong Bắc Đình có 1500 mẫu ruộng tốt, ở An Tây đô hộ phủ và các khu vực lân cận cũng có điền sản. Nguyên một dải đất rộng dùng để làm ruộng hoa, ruộng dược liệu và lương thực. Ruộng anh túc càng khỏi bàn, ngoài ra còn có hơn 40 cửa hàng, hầu hết là tiệm mua bán son phấn và rất nhiêu cửa tiệm kinh doanh ngọc thạch. Một thương hiệu nổi tiếng có mối quan hệ làm ăn với rất nhiều thương hộ ở khu vực Trung Nguyên Đại Yến.
Chẳng trách Ngô gia quý trọng sinh mạng của mình đến thế, nếu có nhiều tiền như vậy, nàng nhất định cũng sẽ tiếc mạng vô cùng.
Không ngờ thương gia của một thị trấn nhỏ lại sở hữu nhiều tài sản như vậy, thời xưa, chênh lệch giàu nghèo cách nhau bằng cái lạch trời. Diệp Gia nhớ lại hai năm trước khi họ còn ở thôn Vương gia trấn Lý Bắc, tài sản của cả nhà không đủ mua một đôi giày của người giàu. Đây là thời đại mà khoảng cách giàu nghèo không dùng lý lẽ bình thường để giải thích được. Người giàu sụ quả nhiên có khả năng phú khả địch quốc, đương nhiên, Ngô gia chỉ có thể xem như trọc phú Bắc Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-671.html.]
Trong lòng cảm khái muôn vàn, Diệp Gia kiểm kê lại tài sản mình hiện đang sở hữu.
Sản nghiệp của Dương gia cộng thêm của Ngô gia, tính thêm tài sản trong tay nàng: ước chừng hơn hai ngàn năm trăm mẫu ruộng tốt, hơn bảy mươi cửa hàng, một mỏ quặng, một xưởng, một hiệu buôn, cộng thêm hơn bốn vạn năm ngàn lượng bạc. Khoảng hai trăm nô lệ, cái này còn chưa bao gôm biệt phủ... Một đêm phất nhanh, Diệp Gia suýt nữa không kiềm được vui sướng mà đứng lên dạo quanh một vòng.
Bình tĩnh, bình tĩnh, hít vài hơi thật sâu để đè xuống trái tim đang đập thình thịch. Tuy khế đất của cửa hàng đã rơi vào tay Diệp Gia, nhưng Diệp Gia chưa từng gặp mặt chưởng quỹ bên dưới. Sổ sách tư liệu, mô hình kinh doanh nàng đều không biết. Nếu muốn tiêu hóa hết số sản nghiệp này thì sẽ phải tốn rất nhiều công sức.
Nhưng không cần gấp gap làm gì, cứ làm từ từ cũng được.
Chuyện của Ngô gia đã gây náo động trấn Đông Hương, nhiều người ở trấn lân cận cũng biết tin này.
Không thể không nói, thủ đoạn chiếm lấy sản nghiệp Ngô gia của Diệp Gia đã khiến nhiều thương hộ ở Bắc Đình phải khiếp sợ. Hiện tại, vài gia tộc đang bắt đầu âm thầm nghĩ xem có nên chủ động dâng lễ vật lên cho Thái tử phi để cầu cho cả nhà an ổn hay không. Họ không dám trốn là cái chắc rồi vì Ngô gia chính là vết xe đổ. Người một nhà không chỉ không chạy, còn rơi vào kết cục chờ ngày bị c.h.é.m đầu.
Bọn họ cũng chẳng quan tâm sau lưng Ngô gia có gì mờ ám, chỉ thấy sự thật là như vậy, trong lòng không khỏi càng thêm kính sợ Chu gia.
Diệp Gia không biết các thương hộ đang nghĩ gì, vì chỉnh lý lại những cửa hàng ruộng đất này, nàng bận bận đến độ đầu tắt mặt tối.
Chuyện chăn nuôi súc vật ở bãi Tây đã được hồi âm cách đây không lâu, Chu Cảnh Sâm đương nhiên đồng ý. Nhưng cắt chỗ nào thì lại không nói rõ. Hắn chưa về nhưng thư tín thì đã về rất nhanh. Lâu lâu lại gửi một phong, sợ bị bỏ quên.