Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 612
Cập nhật lúc: 2024-08-03 18:23:51
Lượt xem: 166
Lúc trước Chu Cảnh Sâm và Diệp Gia đã lập gia đình một lần nữa, thì Dư thị cũng đã viết một phong thư gửi cho nhà mẹ đẻ. Trong thư hận không thể nói Diệp Gia thành một đóa hoa, mấy mợ cũng biết được chuyện nói trong thư.
Diệp Gia bị các mợ vây quanh, Chu Cảnh Sâm ở trong phòng cùng dư lão thái gia lại không có không khí thoải mái như thế.
Việc làm của Chu Cảnh Sâm ở Bắc Đình đô hộ phủ, tuy rằng Dư Gia không biết nhiều lắm nhưng lão thái gia đã có thể đoán được. Bản chất của đứa cháu trai ngoại này của ông chính là người có thù tất báo. Mối thù cả nhà Cảnh Vương bị g.i.ế.c này, hắn nói thể nào cũng không thể không báo.
Nếu như thế thì Chu Cảnh Sâm ở Bắc Đình lại càng không thể yên phận được. Tóm lại chính là có chuyện mờ ám. Dư lão thái gia xưa nay đối với chuyện triều đình không có chuyện kính sợ gì. Chính là người lấy dân làm đầu, xã tắc làm việc nhẹ, vua không đáng giá. Hiện giờ tên tiểu tử trộm mới ngồi được trên long ỷ đó dư lão thái gia cũng không thèm để mắt đến. Nhưng ông cũng không đồng ý để Chu Cảnh Sâm lấy tính mạng của dân chúng làm tiền cược trong trận báo thù này.
Ông cháu hai người đối mặt với nhau, Chu Cảnh Sâm chậm rãi cầm ấm trà rót một ly trà cho lão thái gia. Trong thư phòng tĩnh lặng có hương trà lượn lờ giữa hai người già trẻ, cuối cùng Chu Cảnh Sâm nói: "Ông ngoại, cháu trai là người do người dạy ra."
"Đúng là ngươi được lão phu tự mình dạy cho nên lão phu mới lo lắng."
Dư lão thái gia nhếch mép râu lên, nói: "Đứa nhỏ này có khả năng chịu trách nhiệm, cũng có thể thẳng tay được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-612.html.]
Nói đến đây, Dư lão thái gia không quên được chuyện khi còn nhỏ của Chu Cảnh Sâm.
Tên tiểu tử này từ khi còn nhỏ đã khác với người thường, rất lạnh nhạt với đối với mạng người. Mặc dù trên mặt luôn là thái độ nho nhã nhưng bên trong hắn chính là người trời sinh tàn nhẫn. Dư lão thái gia vĩnh viễn được chuyện Chu Cảnh Sâm mới sáu tuổi khi Kỷ Tằng bị bắt đi, lúc đó nó chỉ là một đứa nhỏ lại có khả năng một mình g.i.ế.c sạch mười tên cướp rồi trở lại an toàn. Vừa trở về đã xử tử cả nhà nhũ mẫu đã chăm sóc hắn từ nhỏ, khi ra tay không có chút do dự nào. Dù nhũ mẫu có khóc lóc cầu xin thế nào đi nữa thì hắn cũng không buông tha.
Giết người lại giống như g.i.ế.c gà, dư lão gia tử lo hắn sẽ đi đến con đường sai lầm. Khi Cảnh Vương xảy ra chuyện khiến cho dư lão gia tử sợ hắn sẽ bị sự thù hận che mờ hai mắt, lấy thiên hạ làm vật tế, g.i.ế.c người thành tánh.
Chu Cảnh Sâm cũng chỉ cười không nói nữa. Quả thật đời trước hắn bị người ta nói là g.i.ế.c người thành tánh, trời sinh ác độc. Hắn đúng là đã g.i.ế.c không ít người, cũng không biện giải được.
"Cười cười cười, cũng chỉ biết cười." Dư lão gia tử lại bị dáng vẻ như không có chuyện gì này của hắn làm cho tức giận.
Lúc lâu sau đó, lão gia tử chỉ thở dài một hơi: "... Trên đời này người có sự thông minh cũng không sống được quá lâu, người c.h.ế.t trẻ cũng không phải là số ít, làm liên lụy đến cả nhà cũng không phải không có. Lão phu cũng không phải là khuyên ngươi buông bỏ thù hận. Mà chỉ là nên lấy dân làm gốc. Hiện giờ Đại Yên loạn trong giặc ngoài, trước nhất phải ổn định thời cuộc. Hiện tại triều định bị đi ngược lại, đúng là ác giả ác báo. Những người muốn hỗ trợ cũng chỉ giúp đỡ được chút ít, chậm rãi kiên nhẫn chờ đợi mới đúng."
Trong từ điển của Chu Cảnh Sâm hắn chưa từng có chữ 'chờ này. Hắn chỉ muốn một chiêu tất trúng.
"Ồng ngoại cho rằng với cách làm của đương kim hoàng thượng thì Đại Yến có thể cầm cự được bao lâu? Ông ngoại làm sao kết luận được nếu ta khởi thế lại là bất nghĩa?" Chu Cảnh Sâm vẫn có thái độ thản nhiên đó, những mỗi tiếng nói lại bộc lộ tài năng: "Miệng vết thương chỉ có khi lấy hết thịt thối ra thì mới có cơ hội khép lại được. Càng sớm chấm dứt sự hoang đường thì mới có cơ hội lấy lại sức nghỉ ngơi."