Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 610
Cập nhật lúc: 2024-08-03 18:23:21
Lượt xem: 169
"Là con, bà ngoại." Được Diệp Gia gọi một tiếng ngọt như thế thì hiện giờ theo Dư lão thái thái nói ra lại có sự thân mật trong đó. Diệp Gia không hiểu nên có chút nóng mặt, dịu dàng đáp lễ.
Dư lão thái thái cười tủm tỉm nắm tay Diệp Gia, rất chăm sóc mà dắt Diệp Gia đi vào phòng.
Sân bây giờ của Dư gia tuy là hơi nhỏ với phủ đệ ngày xưa của Dư Gia. Nhưng nó vẫn còn lớn hơn nhiều so với sân của các hộ dân bình thường. Có nhiều phòng, phần sân cũng rộng mở. Trong nhà có lẽ còn có người hiểu cách nuôi hoa cỏ, trong viện có rất nhiều hoa cỏ. Khí hậu ở An Tây Đô hộ phủ tốt hơn rất nhiều so với Bắc Đình Đô hộ phủ, lại cộng thêm thành Vu Điền lại ngã vê phía tây nam, Dư Gia có một sân viện không ít hoa cỏ được trồng cũng không tệ lắm.
Bên ngoài sân có tiếng động nên rất nhanh người trong phòng đã đi ra, đều là những đứa trẻ của Dư gia.
Lại nói tiếp, Dư Gia mặc dù đã bị lưu đày đến An Tây đô hộ phủ. Tuy nói là bị tịch thu tài sản nhưng cũng không chịu khổ nhiều. Dù sao thì thanh danh của người Dư Gia rất lớn, không nói đến tổ tiên của Dư lão thái gia đã phò tá tiên đế, vẫn còn Dư đại cửu là một học giả lớn có nhiều học sinh trải rộng khắp thiên hạ. Đừng nhìn bên ngoài Dư Gia đắc tội tân hoàng rồi bị lưu đày, nhưng trong Yên Kinh chứa rất nhiều thế gia bỏ đá xuống giếng. Nhưng bởi vì người Dư Gia có địa vị và tiếng nói rất lớn trong lòng những người đọc sách, cho nên tân hoàng không dám g.i.ế.c người. Mà trên đường bọn họ đi từ Yên Kinh đến đây đã được rất nhiều người âm thâm hỗ trợ, đương nhiên sẽ không có bất kỳ cực khổ nào.
Mà mấy đứa trẻ Dư Gia này có vai vế cháu chắt. Không thể không nói, người Dư Gia toàn là mỹ nhân. Từ già đến trẻ không có ai khó coi cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-610.html.]
Không biết tính cách của Chu Cảnh Sâm nhạt nhão hay là mấy đứa nhỏ này không tiếp xúc quá nhiều với Chu Cảnh Sâm mà mấy đứa nhỏ khi vừa nhìn thấy Chu Cảnh Sâm đã chạy trốn. Diệp Gia không khỏi âm thầm liếc mắt nhìn về Chu Cảnh Sâm, ý bảo hắn xem hắn đã dọa những đứa nhỏ sợ như thế nào kìa.
Đã rất lâu đã không thấy người Dư Gia, nói thật thì trong lòng Chu Cảnh Sâm có chút d.a.o động. Đời trước cô độc, hắn mang lửa giận cả người và sự hận thù đi đến thì ngay cả người Dư Gia cũng không ở đó. Hiện tại đã thấy người nhà đã qua đời, tận mắt chứng kiến ông ngoại và bà ngoại vẫn còn ở đây, chính là chuyện may mắn nhất kiếp này của hắn. Đời này có người thân và vợ đẹp ở bên, tính tình Chu Cảnh Sâm cũng mêm mại hơn nhiều.
Mấy đứa nhỏ được hắn xoa đầu mà có chút được sủng ái mà cảm thấy lo sợ. Một đám đều cúi thấp đầu, khôn mặt nhỏ nhắn và hai má đều đỏ bừng.
Diệp Gia trừng mắt nhìn, bọn chúng thật ra lại rất thích Diệp Gia, thấy nàng đã rất nhanh đã hành lễ gọi mợ. Diệp Gia lại không biết Dư Gia còn có trẻ con nên không kịp chuẩn bị lễ gặp mặt, ngược lại là Chu Cảnh Sâm đã chuẩn bị thay cho nàng.
Dư lão thái thái giới thiệu tên những đứa nhỏ này cùng với thứ tự của chúng. Diệp Gia không có trí nhớ tốt với những thứ khác chỉ nhớ rất tốt tên của người.
"Đầu ngồi đi, đều vào ngồi đi." Trong lòng Dư lão thái thái, ban đầu bà không thích Cố Minh Hy. Nhìn qua cô nương Cố Gia kia chính là một bình hoa không được việc gì, thân thể không tốt còn có chút, thô bạo, không chút nào xứng với cháu ngoại của bà. Nhưng cháu ngoại có thân phận quá cao nên hôn sự không đến lượt bà ngoại là bà làm chủ. Lời nói của thiên gia dù trong lòng không hài lòng cũng không thể nói thẳng ra ngoài miệng.
Lúc này lại nhìn thấy Diệp Gia có hai mắt sáng tỏ thì bà đã cảm thấy hài lòng. Dư lão thái thái thích nhất là mấy cô nương có tâm lý kiên cường.