Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 596
Cập nhật lúc: 2024-08-03 18:01:55
Lượt xem: 112
Hơn nữa dù trước hay sau cũng không thấy có người, giống như một khách điếm bị bỏ hoang.
Tâm trạng của Diệp Gia rất nhẹ nhàng, cả đường chỉ đi theo sau Chu Cảnh Sâm.
Đại sảnh của khách điếm cũng chỉ có hai người, một chưởng quầy lại thêm một tiểu nhị, khách ở trọ không bao nhiêu.
Người của Chu Cảnh Sâm đi lên phía trước đặt ba căn phòng.
Chưởng quỷ nhìn thoáng qua một cái. Rồi tiểu nhị đã tươi cười hiếu khách dẫn khách ra sau viện nghỉ ngơi.
Mặc dù Diệp Gia mới ngủ dậy nhưng đó không thể so với việc được ngủ trên giường được.
Tên tiểu nhị mồm miệng nhanh nhảu nói liên tục về quy tắc của khách điếm cho khách đi theo sau: "Khách điếm chỉ cung cấp hai bữa, nước tắm thì phải tự đến sau bếp lấy."
Đang nói chuyện, hắn ta đã dẫn người đến trước cửa phòng đang chuẩn bị rời đi: "Quý khách cho muốn dùng cơm không? Nếu muốn dùng thì tiểu nhân sẽ đi gọi."
"Vậy thì phiên tiểu ca mang chút thức ăn đến đây. Hai phu thê chúng ta đường xa mệt mỏi, sớm đã đói bụng." Chu Cảnh Sâm lấy bạc trong tay áo mình ra rồi đưa cho tiểu nhị: "Nếu thuận tiện thì cũng phiền tiểu huynh đệ lấy nước nóng đến."
Tiểu nhị kia vừa thấy bạc mắt đã sáng rực lên. Nhanh tay nhận lấy, mặt đầy tươi cười nhận lấy.
"Được, tiểu nhân đi ngay, hai vị cứ nghỉ ngơi trước."
Động tác của tiểu nhị nhanh chóng, rất nhanh đã đưa thức ăn đến. Rất cứng với dầu mỡ, nhưng có hơi nóng bốc ra.
Diệp Gia va Chu Cảnh Sâm chỉ đơn giản ăn một chút để lắp bụng.
Một lát sau có một bà tử làm việc nặng bưng hai thùng nước nóng đến.
Tắm rửa chải đầu một lượt, rồi đi ra bên ngoài, hai người tắm cùng nhau. Tắm rửa xong Diệp Gia được Chu Cảnh Sâm ôm về giường, hai người cởi giày đi ngủ.
Giấc ngủ này bọn họ phải ngủ đến chiều mới tỉnh. Âm thanh của thiên nhiên hỗn hợp sạn sạt, lại có một sự yên bình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-596.html.]
Diệp Gia 'ưm' một tiếng rồi ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ nhìn ra ngoài.
Bên ngoài, trời vốn đang sáng sủa lại bỗng nhiên nổi lên một cơn gió, rồi bắt đầu mưa.
Nước mưa rơi như những sợi tơ, tí tách tí tách rơi trên nóc nhà, thế nhưng lại có cảm giác cảnh sắc yên tĩnh khó có được.
Trong khách điếm cũng không có người khách nào, rất là quạnh quẽ. Ngoại trừ những người của Diệp Gia và Chu Cảnh Sâm thì cũng chỉ có năm người của bên phía chủ quán, vẫn là có chút an tĩnh.
Diệp Gia sẽ không mặc một bộ quần áo hai ngày, thay ra bộ quần áo trên người, rồi đổi một bộ khác.
Nhưng nhìn thấy bản thân chỉ có một cái yếm nhỏ bọc lại thì trừng mắt nhìn người đang ngủ trên giường, Chu Cảnh Sâm.
Nếu không phải hắn cởi hết quân áo của nàng thì nàng có thể thay quần áo. ... Mà thôi, Diệp Gia động đậy muốn đứng dậy, nhưng Chu Cảnh Sâm bên cạnh nàng lại ngủ rất sâu.
Không biết hắn đã bao lâu mới được ngủ, khó lắm mới ngủ được nên Diệp Gia cũng không đánh thức hắn. Nàng đi đến sau bếp coi thử có gì ăn không.
Sau bếp có một người đang ngồi ngủ gật, khi Diệp Gia đi đến thì người này đã phát hiện.
Mở nắp ra rồi nhìn thoáng qua, ngoại trừ mấy cái bánh bao, cũng chỉ còn lại một ít đồ ăn.
Diệp Gia cũng không hỏi những thứ này có ăn được hay không, chỉ nhìn thoáng qua những đồ ăn này thôi cũng đã không nuốt vô nổi.
Nàng đi một vòng trong phòng bếp, nơi này cũng không phải nhỏ.
Phần đất trống bên phải có đặt một cái bàn.
Trên bàn có một cái đồ hốt rác và một cái sọt, bên dưới còn có một cái thùng nước, bên trong vẫn còn thức ăn sống, đúng lúc hiện tại cũng không có việc gì làm nên tự mình nấu ăn vậy.
Khóe mắt của Diệp Gia nhìn một cái roi ho nhẹ một tiếng. Trong không gian yên tĩnh thì tiếng ho nhẹ này của nàng cũng làm cho đầu bếp đang ngủ gật giật mình tỉnh dậy.
"Đô ăn ở trong nồi, tự lấy đi."
Nói xong, đầu bếp lại ôm cánh tay tiếp tục dựa trên tường, hình như là muốn ngủ tiếp.