Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 582
Cập nhật lúc: 2024-08-03 17:20:02
Lượt xem: 153
Chủ yếu là do nguyên liệu lá lách heo không dễ thu gom, Diệp Gia tính toán phải chờ đến trận chiến này là thu đủ rồi. Chuyện nàng chăn nuôi heo và cừu cũng có thể được đưa vào vấn đề nghị sự.
Suy cho cùng thì những nhân công được như Thu Nguyệt cũng không có nhiêu để tận dụng. Một mình nàng ấy bận bịu rất nhiều việc. Diệp Gia không chỉ có chút than thờ, nếu Chu Cảnh Sâm mà cho nàng thêm mấy nhân tài giống Viên Xuân Sinh thì thật là tốt biết mấy.
Tuy rằng Diệp Tô thị lắm mồm trách móc đã chỉ điểm cho Diệp Gia đôi chút, nhưng cái tính tình của Diệp Gia, vẫn nhất quyết không có ý định sẽ giữ người lại. Đây là do bọn họ vẫn chưa biết rõ ràng rằng Chu gia có bao nhiêu vốn liếng, cũng không nắm rõ trong tay Diệp Gia sở hữu bao nhiêu công việc kinh doanh. Chỉ mới thu hoạch một chút vải bông mà đã khiến cho Diệp Tô thị nhìn chằm chằm, thì những công việc kinh doanh khác nếu để cho bà ta biết được, chẳng phải là tất cả mọi thứ đều bị chỉ tay năm ngón hay sao?
Hai người này vẫn là thân phụ mẫu của nguyên chủ, kể cả Diệp Gia không có chút tình cảm này thì cũng phải cân nhắc đến vấn đề thanh danh. Thời cổ đại chữ hiểu lớn hơn cả chờ, nếu rước phải thanh danh bất hiếu lên người, cho dù bản thân Diệp Gia không quan tâm đến thì cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Diệp Gia sẽ không đi khiêu chiến với quyền uy của phụ mẫu ở thời đại này, nhưng cũng không thích bị người khác khua tay múa chân, chỉ muốn mau chóng tiễn người này đi càng sớm càng tốt.
Chuyện này trong lòng Dư thị biết rõ, Diệp Gia cũng đã đề cập đến trước khi đôi phu thê già Diệp Đồng Sinh đến đây.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-582.html.]
Lúc này Diệp Gia nhắc đến, bà ấy đã hiểu rõ. Bảo Dư thị đóng vai phản diện cũng không khó, ngay trước mặt đôi phu thê già này tỏ thái độ khó chịu với Diệp Gia vài lần, rồi lại nói thêm mấy lời đây ẩn ý. Gương mặt già nua của Diệp Đồng Sinh liền sắp không nhịn nổi nữa. Thứ hắn ta để ý nhất chính là sĩ diện, là loại người có thể vì mặt mũi của gia đình mình mà sẵn sàng bỏ mặc tính mạng của chính nữ nhi nhà mình. Dư thị vài lân nói ra những lời không hề khách sáo như vậy, ông lão liền bị chọc tức như có cái gì đó đ.â.m vào phế quản.
Hắn ta tức giận gọi Diệp Gia qua một bên, khí thế hùng hổ yêu câu Diệp Gia sắp xếp một một viện tử khác cho bọn họ dọn ra ngoài ở.
Cho dù cảm thấy mất hết mặt mũi, thì dựa vào tính cách mềm yếu của lão già Diệp Đồng Sinh cũng không dám thẳng thắn tranh chấp trước mặt Dư thị. Tuy hắn ta luôn khoe khoang rằng mình có một nhi tử giáo úy là quan lại, nhưng hắn ta cũng chưa tận mắt chứng kiến Diệp Thanh Sơn, nên trong lòng cũng có chút hụt hãng. Nhưng Dư thị lại là một phu nhân nhà quan lại đích thực, hơn nữa trên người Dư thị còn mang khí chất vương phi mấy chục năm trời. Chỉ cần một sắc mặt cũng cực kỳ dọa người, hắn ta nào dám đắc tội? "Nhất định phải xu lý!'Diệp Đồng Sinh không dám nói trước mặt Dư thị, nhưng khi nói chuyện với Diệp Gia lại không hề khách sáo chút nào: "Ta không thể ở lại trong căn nhà này một ngày nào nữal"
Diệp Gia bày ra dáng vẻ khó xử, liếc nhìn qua Diệp Tô thị. Diệp Tô thị lại không có nhạy cảm như Diệp Đồng Sinh, mấy lời nói nho nhã của Dư thị, bà ta thực sự không nghe hiểu câu nào cả. Nhưng nàng ta xưa nay đều coi trượng phu như ông trời, Diệp Đồng Sinh nói thế nào thì là thế ấy.
"Phụ thân mẫu thân thật sự không định ở đây thêm mấy ngày nữa sao?"
"Ở cái gì nào! Cục tức cũng đã nuốt đến no cả bụng rồi!" Diệp Đồng Sinh cực kì tức giận, trừng mắt nhìn Diệp Gia như thể Diệp Gia đang muốn chọc tức bọn họ vậy.
Trên mặt Diệp Gia là dáng vẻ không nỡ, suy nghĩ hồi lâu rồi mới mở miệng nói: "Ở trấn Đông Hương này thực ra cũng chẳng có nhiều chỗ tốt để sắp xếp. Nhưng đại ca con đã mở phủ đệ ở Luân Đài.