Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 581
Cập nhật lúc: 2024-08-03 17:19:45
Lượt xem: 113
Ngày nào Dư thị cũng nghe ngóng động tĩnh ở bên ngoài, vỗ n.g.ự.c trong lòng cảm thấy thật may mắn: "Thật may là Gia Nương dự đoán được trước, từ sớm đã tích trữ đầy đủ lương thực. Nếu không, dựa vào tình hình hiện tại, trận chiến này kéo dài, sợ rằng chúng ta cũng phải đi chạy nạn mất."
Khoảng thời gian gần đây của hàng tạm dừng hoạt động. Nguyên nhân chính là thiên hạ đang loạn, nên có rất ít mở cửa hàng để kinh doanh. Dù cửa hàng Tây Thi có mở cửa thì cũng không có nhiều thịt để bán. Trên trấn có rất nhiều người nhát gan đã đóng cửa và trốn đến vùng nông thôn để tránh nạn.
Tuy nhiên chỉ cân chưa ra khỏi địa phận Bắc Đình, thì bọn họ dù có trốn đến nơi nào cũng không thể an toàn tuyệt đối.
Diệp Gia vui mừng vì vị trí của trấn Đông Hương khá tốt, cho dù có xảy ra chuyện gì thì cũng không dễ dàng phải đứng mũi chịu sào*. Tuy rằng có một số cửa hàng đã đóng cửa, nhưng đa số vẫn hoạt động kinh doanh bình thường. Chủ yếu là suốt mấy năm nay, vùng Tây Bắc liên tiếp phát sinh chiến tranh, nên các thương hộ sớm quen với loạn lạc, muốn lợi dụng cơ hội này để kiếm chác chút tiền tài. Vải vóc mà Diệp Gia phân phó ông Tôn đi mua đã được giao tới, rồi tìm một biện pháp thích hợp để phân chia ra, tìm người may thành quần áo.
Mới nói Diệp Đồng Sinh có khả năng sẽ khua tay mua chân, kết quả Diệp Đồng Sinh còn chưa kịp nói gì thì Diệp Tô thị đã lên tiếng trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-581.html.]
Diệp Tô thị nghe nói Diệp Gia muốn phân phát vải bông, kêu những phụ nhân nông thôn may thành quần áo, nghe xong thì không biết nên làm thế nào. Bà ta tự nhận là thân mẫu của Diệp Gia, ăn muối còn nhiều hơn Diệp Gia ăn cơm, tức giận hổn hển chỉ tay mắng Diệp Gia không biết cách sống: "Thứ đồ tốt như vậy, không mang đi bán, con may thành quần áo để làm cái gì? Từ đầu năm nay nào có nhà ai dư dả tiên bạc đến cửa hàng mua quần áo mặc?"
Diệp Tô thị suy từ bụng ta ra bụng người mà nói: "Hơn nữa, phụ nhân ở nông thôn làm gì có tay nghề tốt, con lấy đồ tốt ra cho bọn họ chà đạp, không nói đến có thể may ra quần áo hoàn chỉnh mà đem bán hay không, lẽ nào không sợ đám lão nương kia sẽ lén lút cắt xén bớt đống vải bông trắng chất lượng tốt này của con sao?"
Diệp Gia vốn dĩ cảm thấy phiền phức, nhưng khi nghe đến câu nói cuối cùng thì trái lại trong lòng có hơi rung động.
Quả thực, nếu cứ thế mà gửi số bông và vải vóc thượng hạng này đến tay những phụ nhân nông thôn, đến lúc thu gom thành phẩm lại cũng không thể biết chính xác được trong đó chứa bao nhiêu bông vải. Vào thời điểm điều kiện thiếu thốn, thì quả thực sẽ sinh lòng thèm muốn đống đồ vật này. Nếu như thực sự cắt xén bớt bông ra bà nhét bừa đống vải vụn vào thay thế cho đủ. Thì trừ khi lúc thu gom quần áo phải cắt bỏ từng cái một ra kiểm tra, nếu không thì đồ vật nhiều như này chắc chắn không thể kiểm tra ra được. "Không bằng tuyển người vào trong phân xưởng làm việc, rồi kêu Thu Nguyệt tới giám sát." Dư thị cũng đã vào tú phường* làm việc, trước kia có tú nương ở Vương gia trang cũng có thói quen ăn cắp vặt. Cho dù làm việc trong tú phường, thì cũng thường lén lút lấy trộm một ít vải vụn mang về nhà.
*Phòng thêu, may đo quần áo.
Thu Nguyệt là người có tính cách hung dữ, không chỉ có miệng lưỡi sắc sảo mà đôi mắt cũng vô cùng lợi hại. Có nàng ấy ở một bên trông coi, thì người khác đừng bao giờ nghĩ có cơ hội giở trò ngay dưới mí mắt nàng ấy. Cũng đúng, từ lúc Thu Nguyệt tiếp quản chuyện kinh doanh của cửa hàng Tây Thi, thì các khoản làm ăn đều ghi chép vô cùng rõ ràng. Diệp Gia suy tư một lát, khẽ gật đầu: "Cũng được, đúng lúc dạo gần đây phân xương đang ngừng sản xuất xà phòng thơm, nhà kho đang trống."