Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 551
Cập nhật lúc: 2024-08-03 16:27:40
Lượt xem: 115
Những khách khứa thường ngày đông đúc sôi nổi ở quán trà đã bị đuổi đi hết lượt, chỉ giữ lại duy nhất một người kể chuyện ngồi ở trước sảnh. Trước sau nữ nhân đó có mấy nha hoàn đứng hầu hạ. nghe thấy có tiếng động cũng không thèm quay đầu lại nhìn, vẫn đang nhỏ giọng nói chuyện dỗ dành nữ tử kia vui vẻ.
Trông thấy tư thái kiêu ngạo đó, trong lòng Diệp Gia lạp tức hiểu rõ.
Thời cổ đại, những nữ tử sống ở nơi kín cổng cao tường rất ít khi có cơ hội đi xa nhà. Không phải là không được phép, mà thực sự là đường xá rất xa xôi. Chính thê cũng không có nhiều thời gian rảnh rỗi để đi ra ngoài, có những người bị gả xa, thì khả năng cả đời cũng khó có được một chuyến vê thăm nhà mẹ đẻ. Cứ như vậy, thì càng không cần đề cập đến sự tự do của một thiếp thất. Cho nên có thể dễ dàng thấy được, cuộc sống của ngũ di nương này khá tốt đẹp, được hạ nhân vây quanh hầu hạ, còn có thể dắt theo nha hoàn về nhà ngoại thăm người thân, được sủng ái nhường nào thì không cần nói cũng biết.
Diệp Gia được người dẫn tới trước mặt nàng ta, lúc này nữ tử kia mới bình thản ngẩng đầu lên nhìn liếc qua.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt của nữ tử kia thoáng ngạc nhiên.
Tựa như không ngờ tới nội quyến của một hiệu úy nhỏ nhoi lại có dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn đến như vậy. Trông thấy nữ tử trước mắt trông trang điểm gì, mái tóc đen như gấm, da thịt thì tựa ngọc. Nhưng đường nét thanh tú trên khuôn mặt khó có thể che giấu được sự tươi sáng chói mắt. Vóc dáng mảnh mai, lại thêm khí chất điềm tĩnh, khí chất có khi còn tôn quý hơn nàng ta một chút. Sắc mặt nữ tử hơi cứng ngắc, đặt tách trà thơm trong tay xuống, soi mói đánh giá Diệp Gia từ trên xuống dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-551.html.]
Những nữ tử dùng sắc đẹp hầu hạ người khác, có thói quen tranh đoạt sủng ái giữa một đống nữ tử với nhau, thì khi nhìn người khác, nhất là nhìn nữ nhân khác, thứ đầu tiên mà bọn họ nhìn thấy để đánh giá chính là dung mạo. Khi phát hiện ra đối phương trẻ tuổi hơn mình, dung mạo còn xinh đẹp hơn mình, thì phản ứng đầu tiến chính là tẩy chảy và cảm thấy bị uy hiếp.
Diệp Gia đương nhiên là không bỏ qua địch ý trong mắt nàng ta, trong lòng ngay lập tức nắm chắc.
"Ngươi chính là phu nhân của hiệu úy trấn Đông Hưng? Tuổi đời vẫn còn trẻ như vậy..."
Vị ngũ di nương của phủ Đại Đô Hộ này có đôi mắt hạnh tròn xoe, có lẽ là vì đã trải qua hai lần sinh nở nên thân hình có hơi day đà. Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, đôi môi mỏng, khoảng trên dưới 24 25 tuổi. Nhan sắc bình thường, không tính là đặc biệt xinh đẹp, nhưng khi nhìn người khác, đuôi mắt lại tự mang một sức hấp dẫn khó cưỡng. Giọng nói như được trộn thêm một ngọt, có thể làm người ta mê mẩn đến chất.
"Là ta." Diệp Gia gật đầu. "Ta là gia quyến của phủ Đại Đô Hộ, họ Ngô. Cũng chính là đại cô nương của Ngô gia ở trấn Đông Hương, đi chuyến này là để mang hài tử về nhà mẹ đẻ thăm người thân." Vị nhũ di nương của phủ Đại Đô Hộ này , quả nhiên chính là cô nương Ngô gia. Nàng ta giơ ngón tay được sơn màu đậu khấu đỏ tươi lên, chỉ vào chiếc ghế trống trước mặt, ánh mắt ra hiệu cho Diệp Gia ngồi xuống phía đối diện nàng ta: "Ngồi đi, lần này mời ngươi tới đây là có chút chuyện muốn bàn bạc với hiệu úy phu nhân một chút.' chút.'
Diệp Gia quay đầu lại thoáng nhìn người kể chuyện vẫn đang chăm chú kể, đi tới phía bên bàn đối diện ngồi xuống: "Hân hạnh."
Lần này, ngũ di nương được Đại Đô Hộ ưu ái, cho phép mang theo nữ nhi còn quấn trong tã lót trở về trấn Đông Hương. Mới trở về được mấy hôm thì nghe thấy mấy huynh đệ của mình khóc lóc kể khổ. Đại lang của Ngô gia, Ngô Mẫn, là người có tính tình khó ưa nhất, dù đã bị phụ thân trấn áp nhiều lần, nhưng hắn ta vẫn không nhịn được mà chạy đi tìm muội muội kể lể.