Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 496
Cập nhật lúc: 2024-08-01 22:10:56
Lượt xem: 144
Thứ lộ ra bên ngoài không phải đôi chân mà là một vạt áo đã được cởi lỏng ra.
Chu Cảnh Sâm cầm ngọn đèn dầu lên đứng ở mép giường ngắm nhìn nàng hồi lâu, rôi mới rón rén nằm lên giường.
Người nằm trên giường cảm thấy chăn mền đắp kín quá nóng nên đã gạt ra một bên, làm cho cổ áo mở rộng, lộ ra lớp quần áo lót mỏng màu trắng trơn bên dưới. Loại đồ lót này là thứ Diệp Gia đặc biệt chuẩn bị cho những ngày nè nóng bức, làm bằng vải cotton, mỏng nhẹ đến mức có hơi xuyên thấu. Mặc bên trong đương nhiên rất mát mẻ, thoải mái và dễ chịu, nhưng áo trong mở rộng ra như vậy, thì bộ phận được bao bọc phía dưới chiếc áo lót chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy ngay.
Cúi người xuống mút mát chỗ xương quai xanh của Diệp Gia một chút, Chu Cảnh Sâm liền chậm rãi thở dài một hơi nặng nề: "Tối nay mệt mỏi quá rồi nên mới tha cho nàng một lần đấy."
Dứt lời, ôm người vào trong lòng rồi nặng nề thiếp đi.
Sáng sớm hôm sau, khi tiết trời mới tờ mờ sáng, Diệp Gia đã mở mắt tỉnh dậy.
Lúc tỉnh lại thấy bên cạnh không có ai, lại nghe thấy ngoài sân có tiếng vũ khí xé gió kêu vù vù. Diệp Gia đầu bù tóc rối đẩy cửa bước ra, thấy Chu Cảnh Sâm đang luyện kiếm. Đây là lần đầu tiên Diệp Gia chứng kiến hắn luyện kiếm, động tác nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển tựa như rồng lượn. Mũi kiếm đi đến đâu đều phát ra tiếng vút sắc bén. Nói thật thì Diệp Gia cảm thấy có chút kinh diễm* nhiều hơn là kinh ngạc, nàng vẫn luôn cho rằng loại kiếm pháp này chỉ là được bịa đặt bên trong tiểu thuyết, nhưng hóa ra là lại có thật ngoài đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-496.html.]
*Đẹp đến ngạc nhiên.
Sáng sớm tháng năm, khu rừng bao phủ một làn sương mù, Tháng năm sáng sớm trong rừng tràn ngập một cỗ sương mù, trên nhành cây ngọn cỏ đầy những giọt sương đêm đọng lại. Chu Cảnh Sâm luyện kiếm một canh giờ, Diệp Gia đứng nhìn chằm chằm không chớp mắt, rồi mới ngây ngẩn đi làm bữa sáng.
Bữa sáng nay ăn mì cắt, nồi hơi của viện tử này không thuận tiện cho lắm, nên Diệp Gia cũng lười chế biến những món ăn phức tạp.
Hỷ Lai sáng sớm đã dậy quét dọn, cũng muốn vào bếp chuẩn bị bữa sáng, nhưng nàng ấy lại không giỏi nấu nướng. Chỉ có thể chờ đợi Diệp Gia dậy làm. Món canh là từ nửa con gà hâm tối qua, sáng sớm Hỷ Lai thức dậy đã trông thấy nồi canh này, giờ đây hương vị đậm đà, ngon muốn tụt lưỡi. Diệp Gia nhào bột, đập trứng vào, rồi chia đều ra hai cái bát lớn. Bữa sáng nàng không ăn nhiều, chỉ ăn nửa bát là no rồi, chỗ còn lại gì giao tất cho Chu Cảnh Sâm giải quyết nốt.
Hai người ở cùng nhau không cần phải quá mức tuân thủ theo quy củ, ngồi ngay ở cái bàn đá ngoài sân dùng bữa sáng. Tướng ăn của Chu Cảnh Sâm rất nhanh nhẹn, nhưng vẫn nhã nhặn, Diệp Gia ăn xong nửa bát, thì hắn đã đang thong thả lau miệng. Diệp Gia uống một ngụm canh, nhìn hắn đặt bát đũa xuống, thầm nghĩ lát nữa nên đi những đâu xem cửa hàng. Khóe mắt thoáng nhìn lướt qua, đúng lúc thấy Chu Cảnh Sâm vươn tay lên, ống tay áo rộng rãi từ từ trượt xuống. Diệp Gia phát hiện ra trong tay áo của Chu Cảnh Sâm hình như có một thứ gì đó nhìn khá quen mắt. Nàng cũng thuộc dạng nhanh tay lẹ mắt, vươn tay ra thoắt một cái đã bắt được bàn tay đang cất chiếc khăn kia: "... Chờ một chút, trong tay áo chàng đang cất cái gì thế, trông rất quen mắt nha."
"Hả?" Chu Cảnh Sâm bị nàng nắm lấy cánh tay cũng không hề luống cuống, hắn cup mắt xuống nhìn ống tay áo của mình, rồi lại ngước lên nhìn Diệp Gia: "Trông quen mắt?"
Miếng vải đỏ tươi này, miếng vải đỏ tươi này... Khuôn mặt Diệp Gia nhanh chóng đổ bừng, ánh mắt nhìn chằm chằm miếng vải đỏ tươi đó một xíu rồi hiện lên một ngọn lửa. Nàng nắm chặt lấy cổ tay của Chu Cảnh Sâm, tựa như muốn khoét ba cái lỗ trên tay hắn. Cánh tay còn lại tho vào trong ống tay áo Chu Cảnh Sâm, nắm lấy thứ đồ kia, rồi giật mạnh môt cái.