Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 453
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:58:59
Lượt xem: 131
Lúc này trời đã vào đêm, chẳng mấy chốc mà bên ngoài cửa đã có hơi tối. Người Ngô gia cũng hiểu quy củ, thấy trời đã khuya thì tự nhiên muốn mở miệng chiêu đãi. Ngô lão gia không vì Diệp Gia là phận nữ mà chậm trễ bỏ qua, cười nói: "... Không bằng phu nhân lưu lại nơi này dùng một bữa cơm xoàng?”
Diệp Gia mới từ bên doanh trại của trấn Lý Bắc đi về, về đến thị trấn cũng chưa có trở vê nhà.
Mấy người Dư thị và Diệp tứ muội ở trong nhà phỏng chừng vẫn còn đang chờ nàng, thế là nàng cười khách khí, lịch sự từ chối: "Ngô lão gia không cần khách khí, ta đây cũng mới từ bên ngoài trở về. Trưởng bối ở trong nhà sợ là đã chờ ta đến sốt ruột. Ta đành không lưu lại dùng cơm vậy.
Diệp Gia lập tức cáo từ, người Ngô gia khách khí tiên Diệp Gia ra sân. Ngô lão gia nhìn thấy xe la đi xa, sau đó xoay người quay về, thở dài.
Diệp Gia không biết người Ngô gia đang cảm thấy bất an trong lòng, lên xe la, ông Tôn ở bên ngoài vung roi, xe vội vã trở về Chu Gia.
Ba hôm trước Trương Xương Lễ cũng đã được đưa đến Chu gia phía bên này. Trên thực tế, Chu Cảnh Sâm cùng một lúc mang về hai mươi lăm người, cũng là đám người mà Diệp Gia đã gặp lần trước lúc ở doanh trại. Hai mươi lăm người này trừ lão Trương ra, còn lại đều đưa đi đến chỗ ruộng tốt ở gần thôn trang an trí. Trăm mẫu ruộng tốt này không chỉ có ruộng đồng không, mà còn tặng kèm luôn cả thôn trang.
Suy cho cùng thì lúc Thẩm Hải và Ngưu Bất Quân còn tại chức, nô tỳ đã đông đến thế này. Phủ đệ cũng không thể chứa được nhiều người đến như vậy. Những người này ở trong ruộng làm lao động, tá điền lại không chịu an trí cho bọn họ, tá điền trông coi ruộng và nô tỳ thu hoạch lại cân được an trí. Bên cạnh đồng ruộng còn có thôn trang.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-453.html.]
Cửa sân được mở ra, Dư thị vừa thấy Diệp Gia trở vê thì cả người đã thả lỏng ra. Bất tri bất giác Diệp Gia đã trở thành tâm phúc của Dư thị, con trai không ở nhà bà ấy còn có thể chịu được, con dâu rời đi đã lâu thì trong lòng bà đã lập tức cảm thấy hoảng hốt. Nhưng Dư thị cũng biết con trai và con dâu hiếm khi nào ở chung mấy ngày mà hoà hợp được, tuy là trong lòng bà ấy cảm thấy bất an nhưng cũng sẽ không gọi người đến để quấy ray bọn họ.
Lúc này nhìn thấy Diệp Gia bước xuống từ trên xe la, bà ấy đã vội vàng đi đến bên cạnh lẩm nhẩm lầm nhầm nói: "Ở bên kia có phải chịu khổ rồi không? Bên kia không giống với trên trấn phồn hoa, muốn ăn thì không có ăn, muốn uống thì không có uống, mới đi có mấy ngày mà ta thấy con đã gầy đi một vòng rồi. Tiểu tử Doãn An kia không có đau lòng cho người ta chút nào mà...
Diệp Gia: "... Nương, con không có gây."
Mới ba ngày có thể gay được bao nhiêu đâu? Diệp Gia cảm thấy hơi bất lực, nhưng nghe Dư thị lam bẩm như thế, Diệp Gia nghe được cũng cảm thấy trong lòng thoải mái.
"Sao mà lại không ốm cho được?" Ông Tôn đi theo sao, chốt cửa lại thật cẩn thận. Dư thị không yên tâm lại nhìn thêm vài lần nữa. Xác định là đã khoá cửa cẩn thận rồi, thì mới kéo Diệp Gia đi vào trong phòng. Chuyện hỗn loạn lần trước ở nơi đóng quân đã dọa sợ Dư thị, bây giờ trong lòng bà ấy vô cùng cẩn thận: "Chỉ cần nhìn thôi là ta đã thấy gầy đi rồi. Cằm cũng đã sắc nét hơn rồi, chắc là cơm canh ở bên kia quá đạm bạc rồi."
Đồ ăn đạm bạc là sự thật, Diệp Gia cũng không phản bác lại. Đi theo Dư thị vào trong nhà thì lập tức thấy trong phòng đã chật kín người đang ngồi quanh bàn.
Trương Xương Lễ mới đến được ba ngày, hiện tại đã hết phòng trống nên tạm thời ông ta ở trong phòng của ông Tôn. Tuy là điều kiện cũng không quá thoải mái nhưng so với túp lều ở Tây Trường thì tốt hơn nhiều.