Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 44
Cập nhật lúc: 2024-07-28 21:05:03
Lượt xem: 333
Dư thị liếc qua, yên lặng kéo Nhuy Tả Nhi đang muốn đến đông phòng tìm thẩm nương đi.
"Tướng công." Giọng nói mêm mại, dễ nghe êm tai.
Mặc dù đã nghe mấy lần, nhưng đối diện với việc nghe Diệp Gia gọi hắn là tướng công như vậy, ấn đường của Chu Cảnh Sâm vẫn bỗng nhiên nhảy một cái.
Hắn nhướng mày lên, đợi.
Diệp Gia càu mày nhìn chằm chằm hắn một hồi lâu, sau đó đôi tay sờ lên. Chu Cảnh Sâm chớp mắt, ấn đường nhảy rõ ràng hơn.
Nhưng mà người này đúng là rất biết giữ bình tính, mặc cho Diệp Gia sờ nắn xoa bóp đùi hắn nửa ngày, trên mặt vẫn là vẻ bất động như núi. Đôi mắt lắng lặng nhìn Diệp Gia. Hồi lâu, Diệp Gia không phát hiện được gì buồn bực thu tay lại, nhíu mày nhìn về phía hắn: "Tướng công, Ta sẽ tìm ngươi làm cho chàng cái quải, ngày mai chàng và ta cùng nhau lên trấn bán đồ ăn đi.”
Không thấy nam nhân này nhíu mày hô đau, Diệp Gia cũng không phân biệt được thương tích của hắn như thế nào. Nghĩ rằng trước kia là đến bước đường cùng mới không để ý tới gương mặt chuốc họa này của mình. Bây giờ có tiền để dành, Diệp Gia mới có thời gian tính toán chuyện khác.
Hôm nay đúng là một lời nhắc nhở cho nàng, nàng và Dư thị hai người làm ăn trên đường dù sao cũng không an toàn. Lý Bắc trấn không phải quá thái bình, các nàng ở trên đường lâu như thế không xảy ra việc gì là vì may mắn. Nhưng con người không thể dựa vào may mắn cả đời, sẽ có lúc thất thủ. Nàng và Dư thị hai người ngay cả bếp cũng phải khiêng đi, thật sự gặp phải du côn vô lại háo sắc, sợ chỉ chịu thua thiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-44.html.]
"Nương đã lớn tuổi, buổi sáng để nương nghỉ ngơi nhiều một chút." Nàng nghĩ lại nói: "Làm ăn, vẫn là tướng công phụ một tay thì tốt hơn."
Chu Cảnh Sâm hơi suy nghĩ một chút là hiểu được ý của Diệp Gia. Nhớ đến sắc mặt khi các nàng trở về vào buổi sáng, ánh mắt tối sâm lại trong phút chốc. Khóa miệng map máy, gật gật đầu: "Được."
Không tiện đến lò gạch, nhưng ngói vẫn phải chở về. Nóc nhà dột mua không phải là vấn đề, không có đủ bồn để hứng nước mưa. Diệp Gia gọi chiếc xe bò, bỏ ra hai mươi văn tiền nàng để nhờ lão hán nàng thường thuê xe đi mua giúp một ngàn miếng ngói nhỏ mang tới. Nhân tiện Diệp Gia đi một chuyến tới nhà thợ mộc, thật sự tìm người làm quải. Chỉ là khi thợ mộc hỏi Chu Cảnh Sâm cao bao nhiêu, Diệp Gia suy nghĩ một lúc lâu.
Nhớ lại khi mình đứng trước mặt Chu Cảnh Sâm chỉ tới cằm của hắn, mơ hồ đo ra chiều cao. Thợ mộc làm một cái nạng thô sơ.
Mười văn tiền, ngay cả gỗ cũng tính một lượt, vẫn rất rẻ. Diệp Gia cam nang ngồi lên xe bò, một xe ngói trở về. Nhắc mới nhớ, lão hán này cũng quen biết với Diệp Gia. Khoảng thời gian này Diệp Gia chạy lên trấn trong thôn, phần lớn đều thuê xe của ông ta. Thường xuyên qua lại hai người cũng làm quen.
Trên đường chở ngói, Diệp Gia thuận miệng nói muốn tìm người sửa nóc nhà.
Lão hán nghe vậy, xoa xoa đôi bàn tay, ngập ngừng hơn nửa ngày mới nói nhà mình có con trai có thể chịu được cực khổ. Rất khỏe, làm bùn quấy tương đều biết, leo cao xuống thấp cũng nhanh nhẹn, tay chân chịu khó còn rất nghe lời, hỏi Diệp Gia công việc này có thể để tiểu nhi tử của ông ta làm hay không.
Diệp Gia và lão hán cũng coi như là người quen biết cũ. Lão hán không nhiều lời, nhưng làm người rất thành thật. Người đen gầy, còng lưng, y phục rách tung tóe ăn mặc có chút bẩn thỉu.