Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 436
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:54:16
Lượt xem: 174
Diệp Gia tiện tay buộc tóc thành đuôi ngựa rồi kéo giày đến tủ tìm một bộ quần áo mới sạch sẽ. Khi đi ngang qua bàn trang điểm, nàng lơ đãng nhìn vào trong gương, thấy vai cổ và trước n.g.ự.c đều có chi chít dấu vết, thảm không nỡ nhìn.
Vốn dĩ da nàng đã trắng mịn nên những dấu vết nàng lại càng thêm đáng sợ. Nàng thâm mắng Chu Cảnh Sâm: "Mặt người dạ thú!"
Diệp Gia nhanh chóng mặc quân áo, xong xuôi mới đi mở cửa.
Không biết Nhuy Thư Nhi đã dậy từ lúc nào. Có lẽ nàng ấy đã tự mình mặc quần áo, nên nhìn lộn xà lộn xôn, trông rất đáng yêu. Cô bé dậy cũng không làm loạn, chỉ ngồi xổm trước cửa, bàn tay nhỏ nhắn cầm một nắm cỏ đút cho dê ăn.
Diệp Gia đi đun nước ấm rồi nhanh chóng rửa mặt. Đợi khi ra khỏi phòng không thấy ai thì nàng vỗ gáy chán nản. Đêm qua không nên làm bậy với Chu Cảnh Sâm, đúng là sắc đẹp làm đầu óc hồ đồ. Sau khi đến nhà bếp ăn một bát cháo quay về phòng, cuối cùng Diệp Gia cũng thấy lá thư Chu Cảnh Sâm để trên bàn.
Hôm nay hắn sẽ lên đường đến Bắc Lý trấn, không thể làm trái quân lệnh nên đã lên đường từ khi trời còn chưa sáng. Nội dung trong thư không khác những điều đêm qua Chu Cảnh Sâm nhắc đi nhắc lại bên tai nàng, chẳng có gì ngoài việc quân bận bịu nên đành nhờ Diệp Gia đảm đương việc nhà. Ngoài ra hắn còn dặn dò Diệp Gia, tháng này nhớ phải thường xuyên đến thăm hắn.
Thăm hắn? Thăm gì cơ? Đến đó đưa cơm hộp sao?
Diệp Gia không nhịn được trợn mắt, sau đó vẫn cất lá thư.
Nàng ngẫm nghĩ rồi thay một bộ quần áo bằng vải thô, sau đó gọi hai đứa nhỏ ở hậu viện đến đó. Một lớn ba nhỏ vào rừng nhặt củi, nấu chút gì đó cho mấy đứa nhỏ ăn. Sau đó họ khóa cửa đến cửa hàng Tây Thi ở phố đông.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-436.html.]
Cửa hàng Tây Thi lâu rồi không mở cửa, nay bỗng nhiên mở bán rất nhiều thứ mới mẻ, tất nhiên sẽ cực kỳ náo nhiệt. Lúc này, những người đến mua thịt cũng đã ra khỏi cửa hàng. Diệp Gia đứng bên ngoài nhìn xung quanh cửa hàng, sau đó dẫn ba đứa trẻ đi cửa sau vào hậu viện. Có lẽ ông Tôn còn đang bán thịt, nên nàng đã bảo bọn nhỏ ra sân chơi một lát: "Tôn Tuấn, ngươi trông Nhuy Thư Nhi và Tiểu Thành, đừng để chúng chạy ra ngoài."
Tôn Tuấn nghe lời gật đầu, còn Diệp Gia vội vàng đến sảnh trước.
Diệp tứ muội đứng bên phải quây bar. Đừng trông bình thường nàng ấy có vẻ hiền lành nhẹ nhàng mà hiểu nhầm, khi tiếp quản việc kinh doanh, Diệp tứ muội rất mau mồm mau miệng, tính toán rõ ràng. Dư thị ngồi đối diện quầy bar, cân thịt cho khách hàng.
Hai người phối hợp ngay ngắn trật tự khiến Diệp Gia lập tức cảm thấy yên tâm. Dư thị thấy nàng đến, vừa cân thịt cho vị khác đứng trước mặt, vừa hỏi Diệp Gia dã ăn cơm hay chưa: "Sáng nay đi vội, e rằng trong nhà chưa ai nấu cơm. Con vội vàng đến đây như vậy chắc cũng chưa ăn. Chỗ này không cần con đâu, con cứ về ăn cơm đi."
Từ sau khi Diệp ngũ muội và Diệp tứ muội đến đây, Diệp Gia rất ít khi nấu đồ ăn sáng, thậm chí nhiều khi nàng còn không nấu cơm. Cứ vậy nên Dư thị và những người khác đều quen với việc nấu cơm cho Diệp Gia, giờ bỗng nhiên không có ai nấu cơm sáng, bà ấy lo Diệp Gia sẽ đói bụng.
Diệp Gia nghe vậy bật cười: "Sao nương vẫn lo là con sẽ bị đói vậy? Hơn nữa chẳng phải ở nhà vẫn nấu cháo đó sao?"
"Nấu cháo?" Dư thị thả tiên vào rương, sau đó quay lại tò mò hỏi: "Ai nấu?”
Diệp Gia thầm nghĩ không phải nương thì cũng là Diệp tứ muội. Tuy nhiên nhìn vẻ mặt của Dư thị, nàng lại cười tùy tiện nói: "Nếu không phải nương nấu, cũng không phải tứ muội thì cũng chẳng có chuyện chồng con nấu đâu?"
Chẳng qua nàng chỉ buột miệng nói vậy, thế nhưng Dư thị lại rất ngạc nhiên. Diệp Gia không để ý đến vẻ kinh ngạc của bà ấy, nàng nói xong thì quay đi giúp khách lấy thịt.