Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 429

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:52:26
Lượt xem: 154

Chỉ cần có một người đứng ra là sau đó lại có tới mấy người khác cũng đứng ra khỏi hàng: "Chủ tử, tuy sức lực của nô tì không được coi là lớn nhưng tay chân lại vô cùng nhanh nhẹn và khéo léo. Có thể may vá, cũng có thể nấu cơm. Nô tì còn có tay nghề làm điểm tâm, giặt và hồ* xiêm y hay may vá chăn nệm đều làm được hết."

(*) Hồ: hay còn gọi là rũ hồ (hay là quá trình giặt loại bỏ hồ) là quá trình xử lý để loại bỏ lớp hồ bảo vệ trên vải. Sau khi trải qua quá trình rũ hồ quần áo/vải đã có thể sẵn sàng trải qua các công đoạn gia công tiếp theo.

"Nô tì không dám nói mồm miệng mình lanh lợi nhưng biết một ít chữ, cũng hiểu biết một chút về chuyện ghi chép sổ sách."

"Nô tì không được thông minh lanh lợi như các tỷ muội ở đây, không có nhiều bản lĩnh như vậy, nô tì chỉ có một cái miệng khôn khéo nhanh nhẹn mà thôi." Một nữ tử có tướng mạo tương đối xinh xắn đi ra khỏi hàng. Ban nãy nàng ta còn ẩn mình đứng lẫn trong đám người nên không lộ rõ, lúc này vừa đứng ra một cái là đã khiến cho người ta cảm nhận được vẻ đẹp của nàng ta. Đôi mắt nàng ta hẹp dài, xương gò má hơi cao một chút. Có lẽ là đã thay đổi số phận nên ăn mặc hết sức kín đáo. Màu sắc của xiêm y cũng chọn gam màu xám u tối, chính điều này đã dứt khoát làm giảm đi vẻ tùy tiện và lỗ mãng trên dung mạo của nàng ta.

Diệp Gia cẩn thận quan sát mấy cô nương này, đôi mắt nàng trong veo và ngay thẳng. Đặc biệt là Hỉ Lai, nàng cứ luôn cảm thấy trên cô nương này đang lộ ra một loại khí chất ngây ngô chất phác, cho dù những kỹ năng mà bọn họ vừa nói là thật hay giả thì trước tiên Diệp Gia đã thừa nhận và không nghi ngờ gì về thái độ của bọn họ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-429.html.]

Mấy cô nương này vừa đứng ra là những người khác liền cúi gam mặt xuống, chỉ lo Diệp Gia sẽ nhìn thấy họ.

Diệp Gia nhìn mấy nữ tử còn lại này mà có chút buồn cười, nếu bọn họ không băng lòng thì đương nhiên nàng cũng sẽ không miễn cưỡng ép buộc. Nhưng nàng vẫn cứ hỏi tên họ của mấy cô nương kia một chút.

Cô nương đứng ra đầu tiên tên gọi là Hỉ Lai, nghe nói là vì dáng dấp không đủ xinh đẹp nhưng tên thì phải làm cho tràn đầy không khí vui mừng hân hoan mới được. Người thứ hai gọi là Xuân Hoa, người thứ ba thì tên là Thu Nguyệt. Sau đó Diệp Gia lại hỏi xem có người nào ở đây biết chữ hay không. Chờ có người trả lời thì nàng liền ghi nhớ tên họ của những người biết chữ đó lại, cuối cùng bấy giờ mới nói ra chuyện mình muốn mở xưởng thủ công nên cần tìm người: "Từ nay về sau, những người được ta chọn trúng sẽ phải đến làm việc trong xưởng của ta, tất cả đều được tính tiền công theo chế độ một trăm văn tiền một ngày như nhau."

Cái giá này là tính dựa trên tiền công mà trước đây nàng đã phát cho ông Tôn, bao ăn bao ở. Đây là mức tiên công cao nhất dựa theo giá thị trường mà hiện giờ Diệp Gia đưa ra sau khi trong tay nàng đã có tiền.

Nếu là người thức thời thì sẽ có thể hiểu được sự hiền hậu của Diệp Gia, còn người không biết điều thì dĩ nhiên sẽ bĩu môi chỉ trỏ sau lưng. Đương nhiên, các cô nương xung phong đứng ra này dĩ nhiên đều là những người cam tâm tình nguyện làm. Nếu như không phải là vì vận mệnh quá quắt trêu ngươi thì ai lại bằng lòng để thân mình trôi dạt đến mức lâm vào kiếp làm kỹ nữ cơ chứ? Một số người thấy Diệp Gia căn dặn người giữ cửa của Thẩm phủ phải sắp xếp chỗ ở riêng cho mấy cô nương này, sau đó dẫn người rời đi thì bọn họ lập tức hối tiếc và ân hận.

Có người mong muốn được hoàn lương thì đương nhiên cũng có người không muốn. Dẫu sao thì từ khi làm kỹ nữ, bọn họ vẫn luôn được nâng niu chiều chuộng, chưa bao giờ phải làm những công việc nặng nhọc.

Loading...