Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 418
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:48:34
Lượt xem: 203
Chưa kể đến mấy ngày nay, Chu Cảnh Sâm dùng bản lĩnh bôi thuốc khiến Diệp Gia mất hết mặt mũi mấy lần, trông mơ giải khát (**).
(**) Trông mơ giải khát: dùng ảo tưởng để tự an ủi. Lại thêm mấy nay Dư thị thấy quâng đen dưới mí mắt Chu Cảnh Sâm càng ngày càng đen, gò má và cổ luôn có vết thương trong suốt mấy ngày. Cuối cùng bà ấy cũng không nhịn được, nhân dịp một ngày Diệp Gia kiểm tra cao lương mà nàng vừa phơi ở nhà bếp phía sau, bà ấy đã kéo Chu Cảnh Sâm sang một bên rồi hỏi dò.
Chu Cảnh Sâm vốn không muốn nói, làm gì có đạo lý nói việc khuê phòng bực này với mẫu thân chứ? Nhưng Dư thị thấy mấy ngày nay hai người cũng không thân thiết ngược lại còn không mặn không nhạt thì thực sự sốt ruột.
Vì bà ấy hỏi quá nhiều nên Chu Cảnh Sâm cũng thấy hơi phiên, nhưng nghĩ đến nỗi đau khổ mà mẫu thân phải chịu thì hắn cũng hiểu được sự lo lắng của bà ấy, thế là hắn đành thở dài rồi kể sự cố trong ngày đầu tiên của mình với Diệp Gia. Dư thị nghe xong chuyện này bỗng bừng tỉnh, khó trách mấy ngày trước nhi tức cứ rúc ở trong phòng không ra, cho dù có đi ra thì bước đi cũng không thoải mái, bỗng nhiên bà ấy thấy hơi đau lòng.
"Thân thể Gia Nương mảnh khảnh, lại là lân đầu tiên, cân nam tử dốc lòng che chở mới được." Dư thị cũng là một người có khung xương mảnh khảnh, lúc còn trẻ thì cũng từng chịu đau đớn, sau đó nhờ vị hôn phu của bà ấy sẵn sàng cúi mặt lấy lòng nên bà ấy mới từ từ được tận hưởng: "Không được, không ai dạy thì sẽ không hiểu."
Sau khi Dư thị hỏi rõ ràng thì trong lòng cũng hiểu rõ, thế là sau này không còn hỏi nữa. Bà ấy cũng dặn dò những người khác ở Chu gia không được đề cập đến chuyện này ở trước mặt Diệp Gia, nhi tức cần mặt mũi nên bọn họ phải kiêng dè một thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-418.html.]
Tuy nói như vậy nhưng Dư thị vẫn chọn một ngày thời tiết không tệ lắm, sau đó đi ra đường mà không dẫn theo một ai.
Sau bốn đến năm ngày thì vết thương kia của Diệp Gia cũng khá hơn nhiều, ít nhất thì bước đi không còn đau nữa. Bình thường, chỉ can không suy nghĩ về chuyện này thì cũng không quá đau, chẳng qua Chu Cảnh Sâm đã giấu thuốc kia đi, dù nàng đã nhân lúc Chu Cảnh Sâm không ở nhà mà lật tung các ngăn tủ, nhưng vẫn không tìm được. Chưa kể đến việc Diệp Gia lục tung tùng phèo cả nhà lên chỉ vì không muốn Chu Cảnh Sâm bôi thuốc cho nàng, mà Chu Cảnh Sâm ở nhà nghỉ ngơi đến ngày mùng mười tháng giêng thì không còn rảnh rỗi nữa.
Vốn dĩ hắn là đến mười lăm tháng giêng, nhưng người bên phía Luân Đài bỗng đến, bên phía hắn không thể yên ổn chờ ở trong nhà được.
Thẩm gia ở trấn Đông Hương dây dưa non nửa năm mà vẫn không thể tách Thẩm Hải ra, lại còn rước lấy sự phẫn nộ của dân chúng do người của Thẩm tự ý khai thác mỏ Tằng Thanh. Chuyện mỏ Tang Thanh ở trấn Đông Hương làm chặt như vậy, bằng không nếu có thương nhân không biết quy tắc lỡ khai thác khoáng sản, bên Luân Đài mà bắt được rồi tra hỏi thì chuyện này sẽ bị lật tẩy, mà cấp trên Luân Đài cũng chẳng biết.
Cấp trên cực kỳ tức giận, không chỉ tức chuyện che giấu khoáng sản, mà còn ve việc tự cho là đã khống chế được Đô hộ phủ Bắc Đình. Vốn tưởng tất cả đều nằm trong tâm mắt, thực sự chỉ biết một một trong số đó chứ không biết cái thư thứ hai. Cấp trên cảm thấy bị uy hiếp, nên tự giác rằng mình bị khiêu khích.
Việc này vừa bùng nổ, từ lúc Đại đô hộ biết được chuyện trên trấn Đông Hương có một mỏ Tăng Thanh thì đã phái binh đi tiếp quản vùng mỏ.
Đúng như dự đoán của Chu Cảnh Sâm, người đến là Dương Thành Liệt - tâm phúc của Đại đô hồ. Cái tên Dương Thành Liệt này vừa đến đã sai người áp giải Thẩm Hải về Luân Đài, còn chỉ tay năm ngón trục xuất người Thẩm gia một cách dã man. Lại còn liệt kệ rất nhiều tội trạng của Thẩm Hải ở trước mặt mọi người, gán lần lượt từng cái cho Thẩm Hải.