Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 387
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:34:28
Lượt xem: 190
Ba bao cao lương nặng bao nhiêu Diệp Gia cũng không biết, nhưng khí lực thân thể gầy gò của Chu Cảnh Sâm có phải hơi lớn rồi không? À, không đúng, vốn dĩ hắn không hề gầy, chỉ là hắn mặc đồ trông gầy còn cơ bắp thì vẫn có.
"Còn gì muốn ta chuyển cho không?" Chu Cảnh Sâm võ võ tay áo: "Nếu không có gì thì ta sẽ đi ra ngoài.
Diệp Gia dùng xong liền vất, cũng không quay đầu lại, khoát tay nói: "Ngũ muội, tới phụ một tay đi, cùng ta đem cái này chuyển tới sau bếp."
Chu Cảnh Sâm: '...'
Hạt cao lương sau khi chuyển về bếp , đương nhiên phải ngâm trước tiên. Chỗ lương thực này được ngâm đủ giờ, hút no nước rồi mang lên bếp hấp. Không có tiện tay, Diệp Gia về phía sau tìm mấy cái vạc lớn dưa mà lúc trước Dư thị muối rồi tiện tay chỉ Lâm Trạch Vũ cẩn thận rửa sạch sẽ.
Sợ cậu ta rửa không sạch, sau khi Lâm Trạch Vũ rửa xong, Diệp Gia úp ngược mấy chiếc lọ lên bếp rồi lại hấp chúng bằng hơi nước.
Chu Cảnh Sâm nhìn Diệp Gia bận rộn trong bếp, đến mức không có thời gian để ý tới hắn, chỉ có thể bất lực mỉm cười rồi quay người ra ngoài.
Hắn một mình đi đến Tây Nhai, đi thẳng vào ngõ Lê Hoa. Đi đến ngôi nhà quen thuộc, rồi gõ cửa phòng, một quy nô ngáp một cái, từ bên trong đi ra mở cửa: "Ai vậy, giữa ban ngày ban mặt không ngủ, chạy đến chỗ này gõ cửa?"
Khi mở cửa nhìn thấy Chu Cảnh Sâm, anh ta ngẩn người.
Một lát sau một cô nương từ bên trong đi ra, khách khí đón hắn vào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-387.html.]
Chưa kể Chu Cảnh Sâm đang bận đưa tin ra bên ngoài, còn Diệp Gia lại làm ầm ï lên đến mức Dư thị không thể ở trong phòng nữa mà chạy tới góp vui: "Gia Nương, con thật sự dự định ủ rượu à?"
"Đang pha." Diệp Gia bảo Lâm Trạch Vũ lật ngược hũ rượu đang hấp trên bàn: "Nhưng con sợ phải đợi đến năm sau mới uống được."
Ủ rượu cần thời gian, thời gian càng dài rượu càng thơm ngon. Bởi vì rượu ngon cần tuổi. Dư thị gật đầu, nhìn trên bàn mấy hũ rượu đang úp ngược xuống, có chút tò mò: "Đây là đang làm cái gì?"
"Diệt khuẩn." Diệp Gia cũng không rảnh giải thích, bình gốm diệt khuẩn, nàng bảo Diệp Ngũ Muội đem gạo cao lương đã đào lên hấp.
Bếp sau cũng không lớn lắm, lúc này chen chúc nhiều người như vậy thật sự không tiện để đi lại. Diệp Tứ muội ôm con nhỏ còn đi xem trò vui, bị Dư thị đuổi đi: "Ngươi và hai đứa bé này nhanh chóng trở về, ở chỗ này bị không cẩn thận bị va chạm thì khổ thân đứa bé, đến lúc đó xem ngươi đau lòng không?”
Diệp Tứ muội bị nói mặt đỏ lên, ngượng ngùng trở về.
Dư thị thấy nàng một mình ôm hai đứa nhỏ cũng không tiện, liền bảo Lâm Trạch Vũ đưa nàng trở về.
Hai đứa trẻ vừa rời đi, căn bếp lập tức trở nên rộng rãi. Tôn Lão Hán đang ngồi sau bếp lửa, mấy đứa trẻ đang trò chuyện ồn ào. Dư thị mắt đảo qua đảo lại nhìn tất cả mọi người, nhưng cũng không thấy Chu Cảnh Sâm đâu, lập tức cau mày nói: "Doãn An đâu? Ngày tuyết rơi hiếm khi được nghỉ ngơi. Tại sao chỉ biết chui vào trong nhà hay phòng không biết làm gì cả?"
"Hắn không ở đây, hắn đã ra ngoài rồi." Diệp Gia tạm dừng công việc lại, nói: "Hình như có chuyện."
"Sao lại có chuyện? Ngày nào hắn cũng bận việc gì đó! Hắn bận rộn với mọi việc trên đời, tuyết rơi dày đặc cũng không được nghỉ ngơi?" Dư phu nhân nghĩ về những gì nhìn thấy hai đứa trẻ buổi sáng, đôi mắt đẹp đó như ong bay đuổi hoa, cứ dán chặt vào má và cổ Diệp Gia. Chính Diệp Gia sơ suất, nàng cảm thấy không thoải mái khi đeo khăn quàng cổ khi bận rộn nên đã tháo nó ra. Giờ đây chiếc cổ thon thả ấy lộ ra, Dư phu nhân có thể liếc thấy những dấu hôn màu đỏ tươi phía sau tai và gáy của nàng.
Trái tim Dư phu nhân khẽ nhảy lên khi, sau đó trong mắt bà hiện lên ánh cười: "Khi hắn trở về, ta nhất định sẽ nói vê! Thật hiếm khi hưu mộc ở nhà nghỉ ngơi, nên ở bên con và giúp đỡ con nhiều hơn. Thôi làm việc đi!"