Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 380

Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:32:30
Lượt xem: 186

Dư thị hơi kinh ngạc nhìn bóng dáng Diệp Gia nhanh chóng biến mất nơi góc tường, đứa bé bên cạnh lay cánh tay mà bà ấy cũng không chú ý, nói thầm một câu trong miệng: "Đứa bé này, ở nhà mà quấn khăn dày như vậy làm gì?"

Diệp Gia không nghe thấy lời này, nhưng Chu Cảnh Sâm đang cầm chổi quét tuyết bên ngoài lại sững sờ trong giây lát.

Hắn cầm một cây chổi lớn quét lối đi từ cửa ra sân, đúng lúc vòng trở về. Hắn không bắt chước Diệp Gia quấn khăn lớn, chủ yếu là vì hắn cũng không có. Nhưng chỉ cần không mù thì ai cũng có thể nhìn thấy một dấu răng xinh xắn mập mờ trên yết hầu của Chu Cảnh Sâm. Từ sáng sớm tới giờ Dư thị vẫn chưa nhìn thấy con mình, đột nhiên một bóng đen đổ xuống, bà ấy vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy.

Chu Cảnh Sâm ho khan một tiếng. Ung dung bình tĩnh đặt cây chổi ở cửa, chuẩn bị đi vào nhà.

Dư thị nhìn chằm chằm bóng dáng của hắn, khẽ híp hai mắt lại.

Hai mắt bà ấy dán chặt vào cánh cửa đóng chặt của Đông phòng và góc tường nơi bóng dáng Diệp Gia đã biến mất, bỗng nhiên như hiểu ra được gì đó mà nhoẻn miệng cười tươi. Bà ấy vui vẻ, lập tức tuyên bố: "Hôm nay học thêm mười từ! Không học được thì buổi tối không cho ăn cơml"

Nhuy Tả Nhi vốn đang rên rỉ muốn bỏ kiểm tra, nhưng tổ mẫu vừa nói lời này thì lập tức gào lên.

Tạm thời không nói đến nhà chính bên này, Diệp Gia mang một thân gió lạnh tới sau bếp, hai tỷ muội Diệp ngũ muội và Diệp tứ muội đang làm tổ dưới bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-380.html.]

Hai thằng nhóc sinh đôi la hét âm ï, sau mấy tháng, mặt hai đứa nhỏ đã trắng nõn và mềm mại như bánh bao. Hai đứa bé này kế thừa dung mạo đẹp de của cha mẹ, khuôn mặt trắng như nặn từ bột ra. Trời quá lạnh, Diệp tứ muội không muốn để đứa nhỏ trong phòng nên mới ôm đến sau bếp lò. Thật ra nếu không đốt giường lò lên thì vẫn hơi lạnh lẽo, bếp lò bên này được đốt cháy suốt ngày đương nhiên là sẽ ấm áp hơn.

"Tỷ tỷ, buổi sáng tỷ muốn ăn gì?" Dù bánh bao đang được hấp trên bếp, nhưng nếu Diệp Gia muốn ăn cái khác, Diệp ngũ muội cũng sẽ vui vẻ làm cho nàng.

"Gì cũng được." Mười mấy ngày nữa là giao thừa, xà phòng thơm cũng đã được giao tới. Diệp Gia rảnh rỗi hai ngày thì thật sự không thể nghỉ ngơi được nữa, muốn tìm gì đó để làm. Nhìn Tứ muội Ngũ muội, nàng nghĩ tới chuyện nấu rượu đã nói hôm qua: "Hôm nay tỷ xem thử có thể nấu rượu không."

"Nấu rượu? Vậy phải có bao nhiêu lương thực mới đủ dùng."

Tuy Diệp tứ muội chưa từng nấu rượu, nhưng cũng đã tận mắt thấy nhà người khác nấu rượu. Ngày nay nấu rượu đều dùng lương thực, hơn nữa trong nhà người nọ có đất, người một nhà ăn đủ còn có dư mới có thể bỏ ra để nấu rượu. Cũng không phải nói Chu gia không có đất vườn, chủ yếu là vào đông lương thực rất khan hiếm.

"Chờ tỷ ăn xong sẽ đến hầm xem thử."

Vò rượu cuối cùng trong nhà đã uống hết vào hôm qua. Hiện giờ người trong nhà được Dư thị chăm lo, thỉnh thoảng cũng có thể uống chút rượu. Bây giờ không còn tất nhiên sẽ nghĩ đến việc kiếm lại. Diệp Gia nghĩ nghĩ, cắn mấy miếng ăn hết bánh bao rồi đi vào hầm.

Trong hầm tích trữ rất nhiêu lương thực, sau khi bắt vào đông thì liên tục mua về, hiện giờ đã xếp thành một ngọn núi nhỏ. Đều là một ít ngũ cốc, bột xay, bột ngũ cốc được đặt trên rơm rạ để chống ẩm. Ngoài những thứ này ra thì còn tích trữ ba túi gạo Giang Nam lớn. Bởi vì Diệp Gia thích ăn cơm, Dư thị cố ý tìm người mua về, bỏ ra không ít tiên riêng của bà ấy.

Không thể không nói, có thể gặp được Dư thị coi như là may mắn trong bất hạnh của Diệp Gia khi xuyên qua thế giới này. Nàng không biết mẹ chồng nhà người khác như thế nào, ở thời cổ đại xa xưa này, Diệp Gia và Dư thị có vẻ rất hòa thuận.

Loading...