Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 378
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:31:57
Lượt xem: 186
Chu Cảnh Sâm bất đắc dĩ vuốt lông, xoay người xuống khỏi giường. Một tay mặc bộ đồ dài đến thắt lưng, xuống giường, xỏ giày rồi mở cửa đi ra ngoài.
Một cơn gió lạnh thổi vào phòng, khiến ánh nến phập phồng dữ dội. Diệp Gia cởi bỏ quần áo phần thân trên, vặn người nhìn vào bên eo của mình. Trên làn da trắng như tuyết có vài vết hẳn ngón tay, một vòng màu xanh. Nàng bĩu môi, trong lòng không biết đang hối hận hay vui mừng. Tóm lại, nếu vừa rồi Chu Cảnh Sâm không dừng lại, có lẽ màn đêm sẽ tiếp tục kéo dài.
Diệp Gia nằm trên giường sờ sờ đầu của Điểm Điểm, nghĩ đi nghĩ lại thấy rất buồn cười: "Đã ghét hắn đến vậy rồi sao? Chính hắn mang ngươi về đấy."
Điểm Điểm ngươi hiểu chỗ nào chứ?
Nó kêu gừ gừ hai tiếng, rồi dùng cái đầu to lớn xoa xoa vào lòng bàn tay Diệp Gia.
Hai má Diệp Gia đỏ bừng, nàng chạm vào bộ quần áo ướt trên người, dính vào không được thoải mái. Nàng chẹp một tiếng, xuống giường lục lọi tủ quân áo, tìm một cái mới và mặc vào, còn cái thay thế thì vứt vào giỏ ở góc. Đợi lúc nàng thay xong quần áo, Chu Cảnh Sâm vẫn chưa quay lại. Thật sự không biết người này làm gì mà lâu như vậy, Diệp Gia xoay người cuộn vào trong, nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ.
Xưa nay nhiều người ngủ trong vài giây cũng không thể ngủ được ngay cả khi nhắm mắt rất lâu, nhưng cảnh tượng đó lại xuất hiện trong tâm trí.
Trằn trọc xoay người không thể bỏ được, Diệp Gia chỉ mặc áo choàng vào rồi mở cửa đi ra ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-378.html.]
Bên ngoài tuyết rơi dày đặc, trong sân rất nhanh đã ngập đến đầu gối. Diệp Gia hết sức bước từng bước chân đi tới bếp sau, đèn bếp sau vẫn đang sáng. Cánh cửa đã đóng lại, ánh đèn lọt qua khe hở. Diệp Gia bước đến, gió lạnh gào rít qua, nàng mơ hồ nghe thấy tiếng thở hổn hển của một nam tử bên trong. Có vẻ như hơi thở không được đều, rất sâu và có phần ngắn.
Nàng chớp mắt và bước tới khe cửa, vết nứt trên cửa đập thẳng với mắt nàng.
Sau đó, nàng nhìn thấy một kẻ cặn bã lịch sự nào đó đang làm điều gì đó rất bất lịch sự ở bên trong... Và người đó dường như đã chú ý đến có người ngoài cửa. Đôi mắt đó nhìn nàng qua khe cửa, Chu Cảnh Sâm thậm chí còn dè dặt nhếch khóe miệng đỏ thẫm.
Trong chốc lát đầu óc Diệp Gia choáng váng, nàng không nói một lời, quay người bỏ chạy như bị chó di.
Đêm hôm đó Diệp Gia cũng không biết Chu Cảnh Sâm trở về lúc nào, dù sao trước khi nàng ngủ say thì vẫn chưa về.
Gió lạnh thổi cuồn cuộn, tuyết rơi cả đêm. Trong phòng đang đốt giường lò nên cũng không sợ lạnh. Không thể không nói rằng chiếc giường lò này của Diệp Gia đã giúp cả nhà vượt qua mùa đông giá rét một cách thoải mái. Mùa đông năm nay, ngay cả chứng bệnh đau nhức xương khớp khi trời bắt đầu lạnh đã kéo dài ba năm của Dư thị cũng không tái phát, ngày nào cũng ăn ngon ngủ say, tinh thần ngày càng đi lên. Ai nhìn vào cũng thấy bà ấy càng ngày càng xinh đẹp.
Dung mạo của Dư thị đúng là khiến người khác phải kinh ngạc, lúc đầu khi gương mặt bà ấy vẫn còn lấm lem bụi bẩn thì Diệp Gia đã cảm thấy đây là một người có khí chất quyến rũ trời sinh. Hiện giờ Dư thi đã trở nên trắng nõn đầy đặn, vừa nhìn đã biết là thân nương của Chu Cảnh Sâm. Chỉ nữ nhân có dung mạo như thế này mới có thể sinh ra đứa con như Chu Cảnh Sâm. Do càng ngày càng xinh đẹp nên bà ấy cũng rất ít khi ra ngoài.
Nhuy Tả Nhi cứ như đốt tre, nháy mắt một cái là cao lên một khúc, bây giờ khi đứng lên đã có thể cao tới thắt lưng của Diệp Gia.
Hôm nay Dư thị rảnh rỗi đến không có việc gì để làm nên dạy cho cô bé nhận biết mặt chữ. Trẻ con ở Chu gia đều bắt đầu học chữ từ khi lên ba, bốn năm tuổi đã bắt đầu đọc sách.