Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 354
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:23:17
Lượt xem: 169
Dưới gầm giường có củi đốt, ấm áp dễ chịu đến mức không đắp chăn cũng không cảm thấy lạnh. Diệp Gia nhìn hắn ngồi ở bên giường còn phải gập chân lại, không khỏi nhìn giường đến vị trí đùi của mình. Quên đi, nàng chắc chắn sẽ không thể gập được chân khi ngồi trên đó: "Đương nhiên là thật rồi, ta không có tiết tháo như chàng nghĩ đâu."
Chu Cảnh Sâm khẽ mỉm cười, gật đầu. Diệp Gia thấy điệu bộ hắn không tin lắm, nàng xoay người đi đến bàn trang điểm, lấy ra một lọ cao hoa lê.
Vốn dĩ cao hoa lê này là một loại thuốc mỡ, có thể trị nứt nẻ và vết thương nhỏ. Chẳng qua Du thị nói thứ này có tác dụng làm mềm và bảo vệ da, cho nên bà ấy mua rất nhiều về cho Diệp Gia, sử dụng làm sữa dưỡng thể và kem dưỡng da mặt. Chưa kể, khi bôi vào mùa hè và mùa thu thì không thấy rõ, đến lúc vào đông thì hiệu quả lại cực kỳ rõ rệt. Diệp Gia đã tự mình trải nghiệm điều này. Nó thật sự rất trơn bóng. Cơn gió lạnh buốt giá của mùa đông Tây Bắc thổi tới, mặt nàng trong veo như nước, không hề nứt nẻ.
Nàng cầm đồ đi tới, ngồi xuống bên cạnh Chu Cảnh Sâm.
Ánh đèn chiếu sáng hai người, Chu Cảnh Sâm cụp mắt xuống, nhìn Diệp Gia mở nắp lọ, dùng ngón út lấy ra từ bên trong một ít cao trong suốt. Rồi sau đó nàng đưa tay bôi lên má hắn. Chu Cảnh Sâm sửng sốt một lát, cảm giác lạnh lẽo như băng, hắn cũng không nhúc nhích. Hàng mi cụp xuống không chớp mắt, nhìn chằm chằm Diệp Gia, Diệp Gia dùng phần bụng của ngón áp út, nhẹ nhàng thoa thuốc mỡ theo vòng tròn.
Trong không khí thoang thoảng mùi hoa lê lan tỏa, Diệp Gia lấy ra một ít trong lọ: "Quay lại, mặt bên kia."
Chu Cảnh Sâm không biết tại sao trái tim trong lồng n.g.ự.c mình dường như bị thứ gì đó nắm lấy, một loại tư vị chua xót mềm mại kỳ lạ. Lông mi hắn run rẩy, khe khẽ nghiêng mặt lại, Diệp Gia đưa tay ra hết cỡ... Thật là, rốt cuộc người này cao bao nhiêu thết
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-354.html.]
"Chàng cúi người xuống một chút đi, ta khó bôi quái"
Chu Cảnh Sâm vô cùng ngoan ngoãn cúi người xuống, tiến đến rất gân. Hơi thở nhẹ nhàng phả vào vai và cổ Diệp Gia, lỗ tai Diệp Gia không khỏi có chút nóng lên. Nàng chịu đựng, không biểu lộ bất cứ biểu hiện kỳ lạ nào. Cố ý giữ vẻ mặt nghiêm túc, một tay nàng nắm lấy cằm của người này, bóp nhẹ, đồng thời dùng ngón áp út của tay kia xoa xoa cho hắn. Trong lúc đó Chu Cảnh Sâm có bộ dạng như thể mặc người ta muốn làm gì thì làm.
Diệp Gia: "..." Hắn nghe lời đến mức khiến lòng người ngứa ngáy.
Thấy gần như đã bôi xong, Diệp Gia đưa thuốc mỡ cho hắn. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào bàn tay nứt nẻ kia của hắn, ngẩng cằm lên. Cố gắng che giấu sở thích của mình, nàng nói: “Tay, chàng tự bôi đi."
Đôi mắt Chu Cảnh Sâm khẽ lóe lên, ánh mắt hắn đảo quanh khuôn mặt nàng một vòng, đưa tay nhận lấy thuốc mỡ. Các đốt ngón tay thon dài, thế nhưng lại hơi hồng lên vì lạnh. Hắn câm nút lọ, nhẹ nhàng rút ra, bắt chước động tác nhỏ của Diệp Gia, dùng ngón tay út bôi một ít thuốc mỡ lên mu bàn tay: “Thứ này thật sự có tác dụng sao?”
"Ngày mai xem là biết có tác dụng hay không." Diệp Gia không bị nứt nẻ nên nàng không biết, nhưng dù sao vẫn tốt hơn là không bôi gì cả.
Chu Cảnh Sâm cũng không nói gì, hắn im lặng bôi tay kia, thoa đều phần thuốc mỡ còn lại. Sự nho nhã của một công tử thế gia đã khắc sâu vào trong xương cốt của hắn, nhất cử nhất động đều vô cùng đẹp mắt. Chu Cảnh Sâm tựa hồ đang bôi tay, kỳ thực hắn đang liếc mắt để ý tới Diệp Gia. Tinh mắt phát hiện vừa rồi ánh mắt Diệp Gia vẫn không rời khỏi tay hắn. Lông mày hắn khẽ nhúc nhích, bất động thanh sắc đặt thuốc mỡ trở lại vị trí cũ.
Rồi hắn quay lại, xốc chăn lên nằm xuống bên cạnh Diệp Gia.