Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 353
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:22:59
Lượt xem: 219
Lúc đó Diệp Gia đang ngồi trên giường lò để tính toán sổ sách thì bỗng cảm nhận được một đợt gió lạnh đột ngột đánh úp tới. Nàng ngước mắt nhìn lên thì lập tức đối diện ngay với ánh mắt sáng long lanh của Chu Cảnh Sâm.
Nàng cố ý chậc lưỡi một tiếng, híp mắt cười nói: "Thôi xong rồi, mặt chàng bị hủy dung rồi."
Chu Cảnh Sâm: '...'
Mấy ngày nay Chu Cảnh Sâm bất chấp gió tuyết, vẫn đi bắt bọn gián điệp người Đột Quyết và tên lừa đảo kia, mặc kệ trời sinh có diện mạo đẹp khó bỏ, cũng bị gió tuyết đánh tan thành từng mảnh. Người thì đang đứng bên cạnh giường, vẫn mặc trên người bộ áo giáp dày có hơi bẩn thỉu. Đã nhiều ngày chưa tắm rửa, hắn lo lắng trên người có mùi hôi, nên cũng không dám đứng quá gân Diệp Gia.
Bốn mắt nhìn nhau, Chu Cảnh Sâm sờ sờ gò má mình. Lúc này, ánh mắt nhìn Diệp Gia không khỏi có chút xa xôi.
"Trên bếp có nước, chàng tự đi lấy đi." Diệp Gia nói một câu xong lại cúi đầu, tiếp tục tính toán sổ sách.
Chu Cảnh Sâm không khỏi nheo mắt lại. Hắn lặng lẽ đi đến tủ, lấy một bộ quần áo sạch sẽ, đi sang phòng bên cạnh. Bây giờ căn phòng bên kia để trống, Diệp Gia đặt một thùng tắm ở đó. Vào mùa đông, ngâm mình trong nước ấm rất thoải mái, nếu thời điểm Diệp Gia ở nhà không bận, buổi tối sẽ ngâm mình trong nước nóng. Chu Cảnh Sâm đi đến bên bếp, bưng một thùng nước nóng tới, trước khi tắm còn cố ý đến nhìn Diệp Gia.
Bóng đen bao phủ lấy thân thể Diệp Gia, Diệp Gia đang tính toán sổ sách: "?"
Chu Cảnh Sâm không nhìn nàng, đi ngang qua Diệp Gia đến bàn trang điểm, lấy ra cục xà phòng thơm Diệp Gia thường dùng. Hắn cố ý ngoảnh đầu nhìn Diệp Gia một cái roi mới rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-353.html.]
Diệp Gia: ”...'
Bình thường người nọ tắm rửa rất nhanh, nhưng lần này hắn tắm mất nửa canh giờ mới mang theo một thân toàn hơi ẩm trở ra. Tóc hắn cũng được gội cẩn thận, đen nhánh mềm mại, tóc đen dài tới m.ô.n.g ướt sũng. Nước chảy dọc theo tóc làm ướt áo lót, áo lót bằng vải bông thấm nước dính vào người. Khi ngọn đèn chiếu qua, có thể thấy rõ dáng người ngày càng tuấn tú và cơ bắp mịn màng dưới lớp quần áo của hắn.
Cũng không biết người này không sợ lạnh hay là như thế nào, không mặc áo khoác, cứ như vậy quấn khăn vải đi vào.
Chu Cảnh Sâm khoác chiếc khăn vải lên vai, không mặc quần áo, trên người chỉ mặc một bộ áo lót phong phanh. Trên lưng, trên vai và cổ, kết quả thấm hút thật sự quá mạnh. Hắn ngồi ngay ngắn ở chỗ kia, không bao lâu đã ướt đẫm. Tên kia lau người cũng qua loa, động tác chầm chậm. Mí mắt rủ xuống, hàng mi dày thành một khối đen kịt dưới mí mắt. Diệp Gia liếc hắn một cái, cúi đầu xem sổ sách. Nàng nhịn không được lại ngẩng đầu nhìn hắn cái nữa. Người nọ vẫn không nhanh không chậm, trên mặt có vết thương do giá rét, nhưng đường nét rõ ràng không thể che giấu dung mạo đáng kinh ngạc của hắn, ngược lại làm cho trong lòng người ta sinh ra ác ý muốn chà đạp hắn.
"Chậc...' Diệp Gia mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế c.h.ế.t tiệt này, nhìn tay hắn hồi lâu vẫn chưa lau khô tóc, thật sự là gấp muốn chết: "Chàng không thấy lạnh à?”"
Chu Cảnh Sâm nâng mi mắt lên, sâu kín liếc nhìn Diệp Gia một cái.
Diệp Gia thật sự không chịu nổi ánh mắt này của hắn, nhấc chăn bông xuống giường, xỏ giày đứng ở phía sau hắn. Nàng giật lấy chiếc khăn vải từ tay Chu Cảnh Sâm, vỗ nhẹ vào bàn tay đang khoa tay múa chân lung tung của hắn, mới chú ý đến một tay của hắn cũng bị tê cóng. Trời ạ! Chu Cảnh Sâm thật là, toàn thân hắn thì Diệp Gia thích nhất đôi tay này của hắn, vậy mà bị nứt nẻ.
Nàng cau mày, vén tóc ra sau lưng, đè nặng lên tay hắn.
Diệp Gia xoa mặt, cẩn thận vắt khô tóc cho hắn, lại lau đi hơi ẩm trên cổ hắn. Nàng kéo người ngồi lên giường: "Nói thật cho chàng biết, con người ta rất nông cạn, nếu ngày nào chàng trở nên xấu xí, nhất định ta sẽ đạp chàng ra ngoài, thay bằng người khác."
Chu Cảnh Sâm: "... Là thật hay giả thế?"