Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 317
Cập nhật lúc: 2024-08-01 21:11:58
Lượt xem: 203
Chờ nàng vẽ xong bản bản vẽ, Diệp Ngũ Muội và ông Tôn đều đã lái xe đến cửa hàng. Diệp Ngũ Muội vội vã đi bày sạp thức ăn, trời tuyết lớn cũng không sợ không có ai ra phố ăn, trái lại nàng ấy làm rất tích cực.
Diệp Tứ Muội còn đang quét tuyết trong sân, tuyết chất rất cao, ánh nắng chiếu lên trên sáng đến chói mắt.
Diệp Gia híp mắt nhìn thêm vài lần, rồi hỏi Dư thị đang ở đâu.
"Đại nương ra phía sau nhặt củi rồi." Diệp Tứ Muội lau những hạt tuyết trên mặt, bước từng bước từng bước trở về. Nàng ấy mặc áo lông dày, là A Cửu may cho nàng ấy hai bộ. Trời lạnh mà nàng ấy cũng không sợ lạnh, mặt nóng đến đỏ bừng: "Tỷ, tỷ có chuyện gì mà cần tìm người thế? Giờ đây muội cũng không bận, để muội phụ tỷ một tay."
Diệp Gia đâu có việc gì bận rộn, chỉ là nàng muốn đi ra ngoài. Nhà không người phải dặn dò Dư thị một tiếng: “A Cửu đâu? Tỷ tìm A Cửu có một số việc."
Diệp Tứ Muội biết A Cửu muốn làm ăn với Diệp Gia, cũng biết rõ những tính toán trong lòng hắn ta. Mỗi đêm, A Cửu ở trên giường ôm nàng ấy cũng sẽ nhắc đến với nàng ấy. Lúc này nghe Diệp Gia nói muốn tìm A Cửu, lập tức trả lời: "A Cửu nói có chút việc đi ra ngoài một chuyến, tầm giữa trưa sẽ trở về. Tỷ đang có chuyện gấp sao? Có cần muội đi tìm chàng ấy về không?"
"Đi ra ngoài?" Mới có được một lúc, mà A Cửu đã đi ra ngoài. Diệp Gia xua tay: "Không cần không cần, chờ hắn ta trở về rồi nói cũng được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-317.html.]
Diệp Tứ Muội nhìn Diệp Gia như vậy thì trong lòng thật sự tò mò. Tuy rằng nàng ấy không hiểu lắm về chuyện làm ăn, rất nhiều chuyện cũng biết được đôi chút. Nhưng thường xuyên nghe A Cửu nhắc tới, đầu óc con người cũng sẽ linh hoạt. Trong lòng cũng muốn biết đó có phải chuyện làm ăn hay không, dù sao lần trước A Cửu dẫn người đi ra ngoài một chuyến trở về, Diệp Gia đã câm ba mươi lượng cho bọn họ. Số tiền kiếm được thật sự không nhỏ.
"Tỷ, là chuyện làm ăn sao?" Tính tình Diệp Tứ Muội mềm mại, nói chuyện cũng mềm mại.
Diệp Gia nhìn nàng ấy, nếu đã có lòng muốn A Cửu giúp đỡ làm việc, có một số việc cũng có thể nói với Tứ Muội. Không chừng phía A Cửu còn có thể nghe theo lời Tứ Muội nói. Diệp Gia suy nghĩ một lát, A Cửu trở vê cũng không chưa chắc có thể nói chuyện được, trước tiên nói với Diệp Tứ Muội: "Không phải đã ký đơn hàng lớn với Trình gia đó sao, sau này đồ đạc muốn bán sang Tây Vực, toàn bộ nghe theo lời của người Trình gia nhưng tỷ lại thấy không tin lắm. Phải tìm một người đáng tin đi cùng, phải quen đi lại ở chặng đường này, cũng biết cách giao tiếp với người Tây Vực."
Diệp Tứ Muội chớp chớp mắt, trong lòng lấy làm mừng vì tỷ tỷ và A Cửu có cùng suy nghĩ. A Cửu mới lẩm bẩm với nàng ấy chuyện làm thương nhân, tỷ của nàng ấy ở bên này chỉ đường, rồi tìm người đi cùng: "Tỷ muốn bảo A Cửu đi sao?"
"Ừ, người bên ngoài tỷ không tin được, em rể thì còn có thể yên tâm." Nói xong, Diệp Gia lại nhíu mày nhìn nàng ấy: "Nhưng A Cửu cũng không thể chạy đi mãi được, phía muội và đứa nhỏ..."
"Không sao đâu tỷ, muội cũng không có yếu ớt như vậy." Trong lòng Diệp Tứ Muội thấy ấm áp, không khỏi nhớ tới lúc mình thành thân cái gì cũng không có, tỷ tỷ mua trang sức lén nhét cho nàng ấy. Tỷ muội nhà mình đều có quan hệ huyết thống, người ngoài làm sao có thể so sánh được: "Hơn nữa, A Cửu bôn ba bên ngoài cũng chỉ vì muốn cho muội và đứa nhỏ có cuộc sống tốt mà? Chàng ấy kiếm được tiền cũng là để cho muội tiêu."
Diệp Gia nghe được lời này thì bật cười. Trong lòng lấy làm kinh ngạc, chẳng lẽ là nàng yêu tiền quá rõ ràng, đến mức Tứ Muội và Ngũ Muội cũng bị lệch lạc theo nàng?
"Ừ, tiền trong nhà nắm ở trong tay đúng là không sai." Diệp Gia suy tư một lát, công nhận lời nàng ấy nói.