Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 292
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:59:55
Lượt xem: 268
Tình hình trong khu đóng quân bị đảo lộn, vì chuyện chuyện Tằng Thanh Khoáng, Ô Cổ Tư nhốt đoàn người cực kỳ tâm phúc của Thẩm Hải lại. Tra rõ những gì Thẩm Hải đã làm ở đây trong những năm vừa qua. Chuyện Thẩm Hải từng làm không khó mà qua mắt đợt điều tra lần này, càng tra càng chấn động. Ngay cả Ô Cổ Tư cũng bội phục, một giáo úy nho nhỏ như hắn ta rốt cuộc gan to nhường nào mới dám làm ra nhiều chuyện thương thiên hại lý như vậy.
Mà Ô Cổ Tư bên này không ngừng hành động, Thẩm Hải cũng không ngồi im chờ chết.
Trân Hải khác với Ngưu Bất Quần. Ngưu Bất Quần từ rễ cỏ bò lên, lúc xảy ra chuyện không có gia tộc giúp đỡ, quật cái là ngã. Thẩm Hải lại xuất thân từ Thẩm gia ở U Châu Trung Nguyên. Trong nhà có người làm quan trong triều Yên Kinh, là quan lớn tam phẩm. Không bao giờ Thẩm Hải để mặc cho một tên tướng m.á.u lai cấp dưới g.i.ế.c chết, hắn ta đang tìm mọi cách liên lạc với người nhà.
Chu Cảnh Sâm vừa đến nơi đóng quân đã bị Liễu Nguyên giữ chặt. Hai người tránh đi một đợt lính tuần tra trong doanh trại, sang một bên nói chuyện. Sắc mặt Liễu Nguyên tram xuống, hai ngày nay hắn ta đã suy nghĩ rất nhiều, thái độ với Chu Cảnh Sâm cũng trở nên cung kính hơn nhiều.
Thấy xung quanh không có ai, hắn ta mới nhỏ giọng nói: "Có người bên Luân Đài tới."
"Ai?" Chuyện trong dự liệu, Chu Cảnh Sâm biểu hiện khá thong dong: "Thẩm gia phái người tới?"
"Ta đoán là vậy, đang cãi nhau với Ô Cổ Tư ở lều chính." Liễu Nguyên liếc nhìn một nam nhân cao to da rám nắng đi ngang qua, trong ánh hiện lên vài phần đánh giá: "Cho dù không phải là người Thẩm gia thì cũng có chút quan hệ với Thẩm gia."
Chu Cảnh Sâm gật đầu, đối mắt với nam nhân cao to da rám nắng kia, rồi quay mặt đi như thể chưa từng nhìn vào mắt nhau.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-292.html.]
Ánh mắt của Liễu Nguyên thay đổi ngay khi nhìn vào mặt Chu Cảnh Thần, hắn ta đột nhiên nheo mắt lại: "Nam nhân da đen cao to vừa đi ngang qua là người Ô Cổ Tư dẫn tới, nghe nói là một bộ hạ gần đây rất được Ô Cổ Tư coi trọng. Võ nghệ cao siêu, ra chiến trường cực kỳ hung tàn. Nghe nói là một chiến tướng lấy một địch trăm, tên là Trát Ba Đồ, nhập ngũ cùng thời điểm với ngươi.'
"Thế nào? Ngươi có hứng thú với hắn?" Chu Cảnh Sâm chẳng tỏ vẻ gì, hỏi ngược lại hắn ta: "Không giấu tài nữa à?"
Liễu Nguyên không chịu nổi vẻ mặt châm chọc của hắn. Hắn ta khựng lại, chậc lưỡi: "Giả vờ nữa e là sẽ bị người ta coi là kẻ ngốc."
Chu Cảnh Sâm cười không nói gì, đưa mắt nhìn về phía lêu chính. Bên trong, một người ăn mặc phục sức quan văn đi ra, theo sau là hai vị võ tướng, hùng hổ bỏ đi. Chỉ chốc lát sau, trong doanh trướng truyền ra lệnh triệu tập tâm phúc của Ô Cổ Tư. Bốn năm tướng sĩ có huyết thống dị tộc vội vàng lướt hai người đi vào doanh trướng, Chu Cảnh Sâm hất tay áo, xoay người đi về phía giáo trường.
Liễu Nguyên nhìn hắn rời đi, sau đó quay đầu nhìn chỗ doanh trướng. Hắn ta khoanh tay gõ nhẹ khuỷu tay rồi cũng ra giáo trường.
Cùng lúc đó, quán ăn của Diệp Gia mở cửa, lại một khung cảnh náo nhiệt đang diễn ra.
Thời gian bán bánh rán và cháo giò quẩy không ngắn, nay người ta thay bánh trứng rau hẹ trở thành món ăn hút khách của quán Tây Thi. Mỗi ngày Diệp Ngũ muội chỉ làm một thùng bột mì, làm xong thì thu sạp vê quan. Diệp Gia bàn giao hoàn toàn công việc kinh doanh hàng ăn buổi sáng cho Diệp Ngũ muội, còn mình thì canh giữ cửa hàng. Bây giờ không đợi chờ gì nữa, đã treo thịt và xếp ruột già xong xuôi từ lâu.
Sáng sớm, người ăn ruột già không nhiều. Nhưng cũng có người tình cờ đi ngang qua mua một cân mang về ăn trưa. Rải rác vài mối như vậy cũng bán được không ít. Ngày nay, ruột già được rất nhiêu người đón nhận; người đến cửa hàng mỗi ngày mua ruột già còn nhiều hơn người mua thịt.