Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 290
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:59:09
Lượt xem: 290
"Mặc dù nói, ở vùng này mỹ nhân sinh ra trong gia đình nghèo khó không phải chuyện tốt lành, nhưng cũng không hoàn toàn là như thế. Dù có gặp phải thời vận xui xẻo, nếu xinh đẹp thì vẫn có thể giúp bản thân kiếm được nhiều ưu ái hơn. Nhan sắc là vũ khí của nữ tử, phải biết cách trân trọng.'
Không hiểu sao Diệp Gia nghe ra vẻ hận sắt không thành thép trong lời bà Dư thị. Nàng mấp máy môi, trái lại, thật sự đã để lời bà ấy nói vào trong lòng.
Ban đêm, sau khi tắm đi ra, Diệp Gia ngồi trên giường, cẩn thận thoa cao dán lên người. Cũng không phải là vì lập luận vẻ đẹp là vũ khí của nữ tử, mà lời nói của Dư thị đã khiến nàng cảm động. Quả thật, nếu có ngoại hình ưa nhìn, có rất nhiều chuyện sẽ được hời hơn.
Diệp Gia tắm xong, thả tóc rồi khỏa thân nằm trên giường thoa cao.
Chu Cảnh Sâm tắm ở sau bếp xong trở ve phòng, vừa mở cửa đã nhìn thấy cảnh tượng sống động như vậy, suýt chút nữa thì nghẹn không thở nổi. Tiếng ho khan vọng tới từ góc phòng, sau đó là tiếng cánh cửa đóng sầm lại một cái.
Diệp Gia kéo chăn đắp lên người, quay đầu lại nhìn thấy Chu Cảnh Sâm đang đứng trong góc, đưa lưng về phía nàng.
Dáng người hắn rất thẳng, có thể thấy được lưng hắn đang cứng ngắc. Tóc đen thả xõa trên vai, từng giọt nước ẩm ướt theo đuôi tóc rơi xuống ướt lưng hắn, cơ bắp hoàn mỹ thoắt ẩn thoắt hiện dưới lớp áo. Trong mái tóc đen là vành tai đang đỏ ửng. Điều khiến Diệp Gia càng xấu hổ hơn là, cái bóng rơi trên tường không thể che giấu được phần bóng phía dưới đang nhô cao.
Diệp Gia thoáng nhìn thấy bóng người, suýt chút nữa đã tự cắn phải lưỡi, vội vàng túm lấy một cái gối ném vào lưng hắn: "Chu Doãn An! Chàng đang làm gì vậy!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-290.html.]
Chu Cảnh Sâm vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, trái tim đã ngủ quên mấy ngàn năm giờ đây đang đập mạnh trong vào lồng n.g.ự.c hắn. Hắn không nói gì, để mặc chiếc gối bay tới rồi rơi xuống sàn. Cúi xuống nhặt thứ gối lên, hắn lại liếc nhìn cái bóng đặc biệt, vô cùng dễ thấy trên tường, thở ra một hơi yếu ớt, vừa ngượng ngùng vừa không biết xấu hổ, nói: "Gia Nương, bảy tháng nữa ta sẽ nhược quán rồi. Tinh lực dồi dào, huyết khí phương cương..."
Diệp Gia:
Chu Cảnh Sâm cúi đầu nhìn nửa người dưới không quá thể diện của mình, nhếch miệng cười khổ. Cảnh ngộ của con người đúng là một chuyện rất kì diệu, kiếp trước dù có bao nhiêu mỹ nhân tuyệt sắc khỏa thân nhào vào lòng, hắn đều có thể bình tĩnh không loạn, bây giờ chỉ nhìn Gia Nương một cái thôi hắn đã không đè nén được ngọn lửa trong lòng.
Sau lưng vang lên tiếng soàn soạt, hồi lâu sau, hắn mới hỏi: 'Mặc xong chưa?"
Diệp Gia lạnh mặt 'Ừ' một tiếng, không giấu được lỗ tai và phần cổ đỏ bừng sau mái tóc đen. Thật ra nàng không phải là người bảo thủ như vậy, chỉ là người trước mắt luôn khiến nàng rơi vào một bầu không khí ngượng ngùng khó hiểu. Nàng cự nự, không được tự nhiên nên mới vô thức mà phản ứng kịch liệt như vậy, kỳ thật vừa rồi Chu Cảnh Sâm vào hẳn là cũng không thấy được gì nhiều.
Im lặng an ủi bản thân, Diệp Gia xuống giường xỏ giày đi đến cạnh ngăn tủ, đóng chặt bình cao hoa lê rồi bỏ vào. Nàng bôi thuốc lên mặt và cơ thể nên khi nàng di chuyển, trong gió trộn lẫn một mùi thơm thoang thoảng của hoa lê.
Chu Cảnh Sâm không nhìn thấy gì ư? Không hẳn vậy.
Yết hầu của hắn cuộn lên xuống hai lần, lông mi chớp chớp như bươm bướm võ cánh muốn bay, lặng lẽ đẩy cảnh tượng mai hồng trên đỉnh núi tuyết mà hắn vừa thoáng thấy được vào sâu trong tâm trí. Sau khi hít một hơi thật sâu, hắn xoay người lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra, ngước mắt nhìn Diệp Gia, dịu dàng nhếch miệng. Vẻ mặt hắn vẫn bình tĩnh chẳng khác thường ngày, nhưng khi nhìn kỹ hơn, đôi mắt hắn như xoáy nước, có thể nuốt chửng và xé nát người ta.