Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 281
Cập nhật lúc: 2024-08-01 20:56:13
Lượt xem: 264
Ông Tôn treo một tảng lớn thịt ba chỉ và đầu heo lên móc câu, một nồi lớn ruột già heo được đặt sau quầy bar. Diệp Ngũ Muội bày quây bán bữa sáng bên ngoài, vừa bật bếp lên thì đã có khách tới.
Suy cho cùng, hương vị làm cũng rất ngon, tóm lại là có khách quen. Trong cái trấn này, cửa hàng bán đồ ăn không nhiều, chỉ có duy nhất một sap Tây Thi là có hương vị độc đáo. Trước kia thì do tỷ tỷ trông coi, bây giờ để muội muội tiếp quản còn làm tốt hơn nữa. Diệp Ngũ Muội tay chân nhanh nhẹn, vừa làm vừa nói chuyện trò chuyện với khách.
Nhiều nữ nhân có chồng trên trấn lúc đi ngang qua mua đồ ăn vào sáng sớm đều phải nhìn Diệp ngũ muội một lúc lâu.
Không vì điều gì khác, chiêu thức chế biến thức ăn của Diệp ngũ muội cực kỳ tài giỏi. Có thể kiếm ra tiền, cũng biết ăn nói, vừa nhìn đã biết đây chính là một người giỏi việc nhà. Vả lại nàng ấy còn rất xinh đẹp, tỷ tỷ trong nhà lại còn mở một cửa hàng, nghe nói tỷ phu còn là sĩ quan ở khu đóng quân. Với điều kiện tốt như thế, thử hỏi có nhà nào có con trai mà không liếc mắt vài lân? Nếu có thể kết thông gia với nhà này, lẽ nào tỷ tỷ lại sẽ bỏ mặc cho người nhà muội muội chịu khổ không giúp đỡ ư?
Có kẻ còn gảy bàn tính rất ti mỉ, cố ý thường xuyên tới sạp Tây Thi làm quen. Trong tay vì không có tiền nên cũng chẳng mua đồ ăn, chỉ đứng một bên bắt chuyện với Diệp ngũ muội. Tận dụng mọi cơ hội để tìm hiểu về hoàn cảnh trong nhà của Diệp ngũ muội.
Đa phần Diệp ngũ muội thường rất dễ nói chuyện, nhưng vừa nhắc tới hoàn cảnh trong nhà thì cái miệng như cứa hồ lô, hỏi đến mấy cũng không ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-281.html.]
Về chuyện này thì Diệp Gia không biết, nhưng tính tình của Diệp ngũ muội mạnh mẽ và khôn khéo hơn Diệp tứ muội rất nhiều. Nàng ấy tuy từ chối nói về hoàn cảnh trong nhà mình nhưng cũng không đắc tội với ai, còn nếu có câu hỏi khó trả lời quá thì chỉ cười một cái. Sau một thời gian, mọi người trái lại càng kính trọng nàng ấy hơn - nàng ấy rất khôn ngoan trong suy nghĩ.
Sáng sớm, sau khi quầy bán thức ăn dùng hết bột mì thì dọn quán. Vừa quay lại cửa hàng, bên này đã có không ít khách đang chờ thịt chín để mua. Trước đây bọn họ còn coi thường ruột già, bây giờ đều hỏi hôm nay có bán sản phẩm mới không.
Thành thật mà nói, ruột già heo trong mắt người dân ngày nay không được coi là tử tế, so với thịt thì kém xa. Nhưng nếu lúc đầu cửa hàng Tây Thi muốn bán nó như một sản phẩm mới, chắc chắn sẽ không ai mua. Nhưng nếu cho bọn họ nếm thử miễn phí, theo nguyên tắc không lãng phí thì bọn họ chắc chắn sẽ ăn. Đợi sau khi ăn một lần rồi, bọn họ sẽ nhận ra thứ này còn ngon hơn thịt, vừa mềm vừa dai rất ngon. Và nếu trong phần ăn còn có lẫn chút thịt mỡ, đó mới coi là vị ngon đủ đầy.
Một món ăn ngon luôn như vậy, nếu hương vị của ngươi ngon và phù hợp với khẩu vị của ta, đảm bảo lần tới sẽ có khách quen. "Có hết, hôm nay chuẩn bị rất nhiều." Diệp Gia đã chuẩn bị sẵn tinh thần hôm nay sẽ buôn bán đắt hàng nên còn cố ý nấu nhiều hơn một chút: "Hôm qua muội muội trong nhà sinh hạ được một cặp song sinh, cho nên hôm nay ta còn cố ý luộc thêm rất nhiều trứng gà đỏ. Ai tới mua thịt đều được tặng, để mọi người cùng chia sẻ niềm vui."
Diệp Gia vừa dứt lời, mấy vị khách đứng chờ bên ngoài hiển nhiên đều cất lời tram tro khen ngợi.
"Chúc mừng bà chủ nhà! Đây đúng là một chuyện vui lớn, chúc mừng chúc mừng nhaiI" Chủ quán cửa hàng Tây Thi quả thật là một người hào phóng, ngày đầu tiên tặng ruột già, ngày thứ hai tặng trứng gà. Không có cửa hàng nào bán buôn như của nàng, nhưng chính vì vậy nên các vị khách luôn sẵn lòng ủng hộ việc làm ăn của cửa hàng Tây Thị.