Xuyên sách, ta trở thành chính thất đanh đá của phản diện - Chương 259
Cập nhật lúc: 2024-08-01 17:27:00
Lượt xem: 294
Bếp lửa cháy phừng phừng, Diệp Ngũ Muội rán bột đã nhào trên chảo rán, mùi thơm bay khắp nơi khiến nhiều người cảm thấy đói bụng.
Bánh trứng chiên cuộn mới rán chưa để quá lâu nên nhiều người không cảm thấy ngán khi ăn. Mùi thơm của bột mỳ kết hợp với mùi vị của trứng gà khiến những người ăn thử đều rất thích.
Bây giờ Diệp Gia gần như giao hết việc buôn bán của gian đồ ăn sáng cho Ngũ muội.
Tay chân Ngũ muội còn lanh lợi hơn nàng nghĩ, nhìn nàng ấy như vậy thi thoảng Diệp Gia cũng cảm thấy hổ thẹn. Ngũ muội chỉ mới 14 tuổi, sang năm mới cập kê. Thỉnh thoảng nhớ ra chuyện này, nàng đều có cảm giác như mình bóc lột sức lao động của trẻ em. Nhìn nàng ấy vất vả như vậy, Diệp Gia chột dạ tăng gấp đôi tiền công cho nàng ấy. Ngũ muội chưa từng nhận được tiền, vừa cam hai lượng bạc, nàng ấy đã vui mừng đến mức muốn làm việc cả ngày cho Diệp Gia.
Nàng ấy còn nhiệt tình với sạp đồ ăn sáng nhiêu hơn cả Diệp Gia. Nàng ấy ước có thể dôn hết tinh thân và thể lực để làm việc này. Ngoài những nguyên liệu nấu ăn mà Diệp Gia chuẩn bị lúc đầu, nàng ấy còn học một biết mười, nấu thêm rất nhiều món mà người bản xứ thích ăn. Chưa nói đến việc những món ăn này quả thật rất phù hợp với thị trường người bản địa, mà những món ăn của Ngũ muội cũng đều rất ngon.
Họ không chuẩn bị quá nhiều bột, nên bán đến giờ Ty hai khắc đã hất.
Ngũ muội xoa thắt lưng đứng dậy, giờ có thể thu dọn sạp đồ ăn sáng. Mở cửa hàng có lợi như thế đấy, giờ họ chỉ cần dọn dẹp mọi thứ chứ không phải mang về. Sau khi lau dọn sạch sẽ rồi cất ở hậu viện, sau này lấy cũng tiện.
"Nghỉ một lúc." Có lẽ thanh niên còn trẻ nên sức lực vô hạn, Diệp Ngũ Muội không biết mệt là gì: "Ăn đồ ăn sáng rồi nghỉ một lát."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-ta-tro-thanh-chinh-that-danh-da-cua-phan-dien/chuong-259.html.]
Diệp Ngũ Muội cam ly sữa dê hạnh nhân mà Diệp Gia đưa cho, vui vẻ uống rồi trả lời: "Vâng!"
Ông Tôn bày ghế ngồi đằng sau, tuy cửa hàng của Diệp Gia không phải nơi để ăn uống nghỉ chân, mà chỉ bán như loại thịt chế biến sẵn, thế nhưng để cho tiện cho khách hàng, họ vẫn sắp xếp một vài chỗ ngồi cho khách hàng tạm nghỉ chân. Trước đây, khi sửa chữa cửa hàng này, Diệp Gia đã cố ý sửa lại cấu tạo cho giống cửa hàng trà sữa sau này. Nàng lấy một chiếc tủ lớn ở đằng sau tạo thành một quầy bar với ba mặt hướng ra cửa, sau đó treo phần thịt heo lên móc treo và giá gỗ đối diện quầy bar.
Khi khách đến và muốn mua thịt mặt heo hay tai heo, thì chỉ cần đứng ở phía sau quầy bar để lựa chọn. Bên phải đặt cân, khi đã chọn xong, khách sẽ đi đến bên phải của quầy bar để cân và thanh toán, sau đó quay lại phía trái để cắt thịt theo ý muốn.
Ở chính giữa có khoảng mười cái bàn, mỗi chỗ không quá lớn, vừa đủ cho hai người ngồi. Hầu hết người đến mua thịt, đều có thể cắt gọn rồi xách đi. Nếu như chưa quyết định được và muốn ăn tại cửa hàng, thì cũng có thể ngồi xuống ăn. Sắp xếp thế này vừa rộng rãi thoáng mát, vừa rõ ràng. Khi Chu Cảnh Sâm dẫn người đến thăm quan, nhìn cách sắp xếp của cửa hàng, hắn cũng có chút tán thưởng.
Liễu Nguyên nhướng mày: "Cửa hàng này được đấy."
Chu Cảnh Sâm liếc nhìn hắn ta, bảo họ tìm chỗ để ngồi xuống, rồi tiện thể hỏi Diệp Ngũ Muội đang ngồi sau tủ: "Tỷ tỷ ngươi đâu?"
Diệp Ngũ Muội đang ngồi đằng sau uống sữa dê, vừa ngẩng đầu nhìn thấy Chu Cảnh Sâm nàng ấy đã giật b.ắ.n mình, xém chút nữa đã sặc cả ngụm sữa dê. Nàng ấy ho khan một lúc lâu mới có thể lên tiếng nói chuyện: "Ở, ở hậu viện."
Bên kia Liễu Nguyên đã gọi Diệp Ngũ Muội đi cắt thịt. Họ đến ủng hộ, dĩ nhiên phải bỏ tiền. Kể từ sau khi thăng chức, Liễu Nguyên có thêm nhiều bổng lộc. Hắn ta là một kẻ độc thân không uống rượu chơi gái, cũng không mua y phục, chỉ để dành tiền. Giờ thấy có thịt, hắn ta chỉ vào tai và mũi heo ra hiệu: "Cái này, cái này và cái này mỗi loại cắt một miếng cho ta rồi trộn chung. Ta ăn ở đây."